Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1110: Hào trư (2)

Vị trí cái trán của người phụ nữ, cũng từ từ gồ lên, người có gương mặt với cái trán cao vút quả thật làm cho người ta có một loại cảm giác không dễ sống chung, mà lúc này, gương mặt của cô gái, đã gồ lên hai nắm đấm hơi nhỏ nhô ra ngoài, giống như là đã mắc khối u lớn lâu ngày vậy.
Luật sư An kịp thời lùi lại rút người ra, mở mắt ra, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.
Lão Trương thì bước về phía trước nửa bước, bảo vệ luật sư An ở sau lưng.
Chờ đợi, chờ đời.
Chẳng qua là.
Sau mười phút chờ đợi.
Khối u thịt này chẳng qua là chỉ đang không ngừng phồng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, lại không phát sinh chút thay đổi nào khác, cũng không tan vỡ làm cho thứ gì đó chui ra ngoài, giống như là trêu chọc bạn vậy, liều mạng làm màn dạo đầu, nhưng vẫn không vào chủ đề.
- Chuyện này, sao lại như thế này chứ?
Luật sư An cũng không biết nên làm gì bây giờ, theo lý thuyết thì không đúng nha, có sựu kích thích và câu dẫn của anh ta, hẳn là vị kia đã bị kích phát lần nữa rồi mới đúng.
- Cái vị ở bên cạnh anh kia, trên người anh ta, có phải là có sức mạnh của phong ấn hay không?
Canh Thần bỗng nhiên mở miệng nói.
Luật sư An nghe vậy, lúc này đã hiểu rõ, Giải Trãi là pháp thú, mà thứ pháp thú am hiểu nhất, không phải là nhục thân cường hãn của nó, mà là sức mạnh phong ấn!
Hiển nhiên, là bởi vì trước đó lão Trương đã đấm ra một quyền, kèm theo khí tức của pháp thú, một quyền đập xuống xong, không chỉ tương đương với việc chặn thịt ốc sên trước mặt ông chủ Châu trở về, đồng thời còn dán băng dính lên đó nữa.
Cũng may hiện tại ông chủ đang cách xa, không biết tình huống cụ thể ở nơi này vào lúc này, nếu không sau khi trở về có thể lão Trương cũng phải đi theo lão đạo cùng nhau đóng góp sức mình vào việc xây dựng một thành phố vệ sinh và văn minh rồi.
- Để tôi lên.
Canh Thần ở trên lưng luật sư An duỗi bàn tay nhỏ bé đầy thịt ra.
Ngón tay không ngừng co lại rồi duỗi ra.
Một vầng sáng màu đen chớp lóe ở trên đầu ngón tay của anh ta, anh ta đã giải khai một phần phong ấn của chính mình, thả ra hơi thở của vị đang bị phong ấn trên người mình kia.
Bọn họ vốn là một thể.
Tự nhiên sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
Hiệu quả rất rõ ràng.
U thịt ở trên trán cô gái từ từ bị xé nứt toạc ra.
Đây là cảnh tượng cực kì kinh khủng.
Nhưng cũng may người và thú ở nơi này đều là những kẻ đã từng chứng kiến sóng gió, ngược lại vẫn không bị hù dọa.
Một lá bùa xuất hiện trong tay Hứa Thanh Lãng, lật qua gấp lại, lá bùa tự bốc cháy, anh ta ném về phía trước một phen, một trận pháp màu đỏ từ từ hiện ra trên mặt đất.
Tiểu loli và những quỷ sai khác tay cầm trận pháp Lệnh Kỳ đứng ở trong mắt trận của riêng mình, sẵn sàng trận địa đón địch.
- Ha ha ha ha ha ha! ! ! ! !
Một trận tiếng cười chói tai truyền ra từ bên trong đầu của cô gái:
- Ha ha ha ha, tôi lại đi ra!
Ầy.
Cái tiếng cười chói tai kia bỗng nhiên ngừng lại một chút.
Dường như là đang suy tư tại sao mình phải nói ra cái chữ “lại” này.
- Hành động đi!
Luật sư An nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời ra lệnh lão Trương tiến về phía trước, nhục thân của anh ta không khác người bình thường lắm, cũng không dám đứng ở trước mũi nhọn.
Lần này lão Trương không để cho đồng đội thất vọng nữa, hai tay chợt đưa ra, trực tiếp bắt lấy cái thứ đầy lông nhung lộ ra ở trên trán cô gái kia, sau đó nhanh chóng ra sức.
- Hô! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng rít chói tai truyền tới.
Châu Trạch – người đứng ở xa nhất, chỉ nhìn thấy lão Trương huơ múa cánh tay một trận, cái đầu của một người trưởng thành to lớn lại bị lão Trương thay đổi, giống như là đang chơi ảo thuật vậy.
Chẳng qua là chuyện này đánh vào thị giác mãnh liệt hơn, không phải là cái loại thủ pháp lợi dụng góc chết của ống kính rồi lén đổi bình rượu có thể so sánh được.
- Ầm!
Thứ đồ chơi đã đi ra này, dường như không phải là nhục thân, nhớp nháp, cũng không phải là linh hồn, có thể rơi cũng có thể đánh, cảm giác trơn nhẵn, cộng thêm bộ lông màu đen rậm rạp, làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái.
- Đông đông đông!
Cái đầu giống như một quả bóng không ngừng lăn lộn.
Trong phút chốc.
Cơ thể của nó khựng lại một chút.
Sau đó “biu” một tiếng.
Giống như là bay hơi vậy.
Lấy tốc độ cực nhanh bay vút ra ngoài.
Đây là đang muốn chạy!
Oanh Oanh và thằng bé trai đã sớm chuẩn bị xong, cùng nhau chạy.
Thằng bé trai nhảy lên thật cao.
Một quyền giáng xuống!
- Phốc!
Tiếng nổ tung như trong dự đoán cũng không xuất hiện, ngược lại bản thân thằng bé trai lại bị bao lấy.
- Aaaaaaa!
Tiếng kêu thảm thiết của thằng bé trai truyền tới từ bên trong quả bóng.
Luật sư An biến sắc, cực kì khẩn trương.
Tiểu loli ở xa xa cũng bỗng nhiên siết chặt nắm tay.
Vào lúc này Oanh Oanh cũng đã tới, cái quả bóng đó lại mở ra lần nữa, dường như là muốn bọc cả Oanh Oanh vào bên trong, ánh mắt Oanh Oanh đông lại một phen, mái tóc trước đó còn đen nhánh trong nháy mắt biến thành tóc trắng, trong mắt trái có hào quang màu vàng đang lưu chuyển, ở sau cơ thể của cô ấy, còn có bóng dáng của một người phụ nữ chậm rãi xuất hiện, uy áp kinh khủng đổ ập xuống!
Dường như quả bóng hơi sửng sốt một chút.
Nhưng quán tính mạnh mẽ vẫn khiến cho nó bao lấy Oanh Oanh.
Sau đó,
- Ba!
Tiếng nổ chói tai truyền tới.
Bóng cầu trực tiếp nổ tung.
Hóa thành từng bãi từng bãi bùn nát, chẳng qua là những đám bùn nát này lại lần nữa ngưng tụ ra một cái bóng khác ở trên không trung, rơi ở trên mặt đất.
Ngay tại chỗ.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai đồng thời đáp xuống.
Oanh Oanh đứng, trừ quần áo ra bẩn một chút, không còn thay đổi nào khác.
Còn thằng bé trai, quần áo cơ bản là đã bị hòa tan, với thể chất cường hãn của cương thi mà lớp da bên ngoài cũng xuất hiện từng vết đốm đen dày đặc, lực ăn mòn kinh khủng kia, thậm chí ngay cả cương thi cũng không ngăn được!
Cắn răng.
Thằng bé trai lần nữa đứng thẳng người dậy.
Đưa tay xoa xoa vết đốm đen ở trên bàn tay mình, thấy không có cách nào xóa được thì cũng không thèm quan tâm nữa.
Chẳng qua là lại nói với những người khác:
- Đừng đến quá gần nó, thứ đó, không chỉ có thể ăn mòn nhục thân, còn có thể ăn mòn linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận