Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1101: Săn thú (1)

Không làm động tác gì khác, hành vi của anh ta, sự lựa chọn của anh ta, thái độ của anh ta, dường như luôn tràn đầy mâu thuẫn, anh ta là một kẻ sống đến rất mệt mỏi như vậy.
Lúc Châu Trạch đến gần anh ta, anh ta cũng chỉ hơi giật giật mí mắt một chút, cũng không biết được là đã hoàn toàn từ bỏ việc chống cự rồi hay là không còn khả năng chống cự nữa.
Vào lúc này, luật sư An lại nói:
- Ông chủ, nếu anh ta đã có thể đóng lại, chắc chắn là còn có thể mở ra lại nha, giết anh ta đi, thì sẽ không mở ra được nữa đâu!
Châu Trạch nghe vậy, dừng bước, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn vào đứa trẻ sơ sinh ở trước mặt mình.
Đứa trẻ sơ sinh gật đầu một cái, nói:
- Vốn dĩ tôi còn không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi.
Ánh mắt Châu Trạch lộ ra vẻ nghi ngờ.
Luật sư An ở bên kia thì lại liếm môi một cái, hiển nhiên, anh ta là đoán được một chút gì đó, trong ánh mắt nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh, ngoại trừ việc vẫn chứa sự khó chịu ra, còn có thêm một tia đồng tình.
- Trước đó, Trương lão đầu đã nói với tôi rồi, bảo tôi tới Thông Thành tìm một tiệm sách, nói sẽ có biện pháp giải quyết, tôi còn muốn bỏ ngoài tai, một bộ đầu mà thôi, coi như có đặc thù hơn đi chăng nữa, coi như có kỳ ngộ gì đó đi nữa, đối mặt với những kẻ này, có thể có được biện pháp gì chứ?
- Nhưng bây giờ tôi tin rồi, nhìn bộ dạng anh không kịp chờ đợi như vậy, nhìn dáng vẻ anh thẹn quá hóa giận như thế này.
- Tôi tin rồi.
- Trương lão đầu?
- Lão già mũi đỏ sao?
- Ông cố nội của lão Trương sao?
Vẻ mặt đen thui của Châu Trạch bắt đầu chậm rãi biến mất.
Hơi nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ sơ sinh ở trước mặt:
- Nói rõ ràng xem nào.
- Đã rất rõ ràng, tôi không muốn biết anh định dùng biện pháp gì, nhưng chỉ cần anh có biện pháp giải quyết được đám người đó, tôi có thể giúp anh, giúp anh tìm được đám ‘bạn đồng hành’ kia của tôi.
- Giúp anh.
- Từng bước từng bước địa tiêu diệt hết bọn họ.
- A, kiểu thay đổi lập trường của anh thật đủ quỷ dị mà.
Đứa trẻ sơ sinh đưa tay chỉ luật sư An ở bên cạnh, hỏi:
- An Bất Khởi, anh có tin hay không?
Luật sư An chép chép miệng, muốn lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu một cái, nhỏ giọng giải thích với Châu Trạch:
- Ông chủ, hẳn là sự thật đi, con hàng này đi, anh hiểu anh ta thành một tên đại tự ngược cho dù bị phản bội bị tính kế vẫn anh dũng hy sinh như trước như trong phim chiếu trên TV là được rồi.
Châu Trạch mím môi một cái, khóe miệng giật giật, nói:
- Anh như thế này, là đang chơi thân ở doanh Tào tâm đang hán sao?
- Làm tròn chức trách mà thôi, nếu không ngăn cản được, thì phải nghĩ biện pháp giải quyết nó.
Vừa nói.
Đứa trẻ sơ sinh há miệng.
Từ trong miệng anh ta phun ra một quyển trục màu vàng.
“Phốc” một tiếng.
Quyển trục xéo đi lạc ở trên mặt đất.
Luật sư An tiến lên, nhặt quyển trục này lên, dùng ngón tay vuốt ve nói:
- Đây là giấy dùng để viết thư mà chỉ có phán quan của âm ti mới được dùng, cầm cái này, cho dù là ở dương gian, cũng có thể nhanh chóng truyền tin tức với âm ti.
Châu Trạch nhìn lướt qua quyển trục, tiếp tục nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh này:
- Anh... tin... anh... ta…
- Anh im miệng!
- Tin... anh… ta…
Dựa theo lời đứa trẻ sơ sinh nói, vậy thì không chỉ là một phần đồ ăn giao hàng rồi, sẽ được thấy thật nhiều phần đồ ăn giao hàng đó! ! !
- Tôi nói này, anh là bị cưỡng chế lên đây, hoặc có lẽ là, anh là kẻ nằm vùng, nhưng tại sao không trực tiếp thông báo tin tức cho âm ti, để cho âm ti trực tiếp phái người giải quyết?
- Người mà âm ti phái lên liên lạc với tôi, đã bị người của các anh giết.
Luật sư An nhất thời im lặng.
Đưa trẻ sơ sinh ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:
- Phía bên địa ngục, sẽ còn tiếp tục xảy ra chuyện, có thể âm ti không có đủ tinh lực rút tay ra để giải quyết chuyện ở nơi này, ít nhất, rất có thể không cách nào dưới điều kiện tiên quyết là không liên lụy đến sinh linh vô tội trên dương gian mà vẫn giải quyết được chuyện này.
Âm ti, đã không còn là âm ti trước kia nữa rồi.
Luật sư An nghe vậy, cười nói:
- Anh mới phát hiện sao? Chiếc thuyền này, đã sớm muốn chìm.
Ánh mắt đứa trẻ sơ sinh lộ ra vẻ khinh bỉ nhìn chằm chằm luật sư An, không chút khách khí mà nói:
- Còn không phải là bởi vì loại người anh càng ngày càng nhiều hay sao?
- ... - Luật sư An.
- Vưa hô vang gió nổi lên, thuyền sắp chìm, lại không có chú ý tới, thật ra thì chính bản thân anh cũng là một trong những người giúp đục thủng con thuyền.
Luật sư An híp mắt một chút.
- Tôi phụng lệnh trông chừng Phong Ấn Chi Địa ở cực Tây, bọn họ muốn làm phản, tôi không ngăn cản được, chỉ có thể lựa chọn tạm thời gia nhập bọn họ, từ đó tìm kiếm phương hướng giải quyết chuyện này.
- Hiện tại.
- Tôi đứng ở nơi này.
- Tôi không hỏi rốt cuộc thì anh là ai, cũng không muốn truy cứu bí mật của anh.
- Nếu anh đã có năng lực giải quyết chuyện này, tôi sẽ có thể giúp được anh, chỉ cần sinh linh trong nhân gian không gặp tai ương, tôi có thể giúp được anh!
- Về phần anh có tin hay không.
- Quyền lựa chọn ở trong tay anh.
- Khục khục khục...
Châu Trạch ho khan mấy tiếng.
Vừa lấy điện thoại di động của mình ra vừa hỏi
- Khi nào thì lên đường?
Lúc này đứa trẻ sơ sinh trả lời:
- Càng sớm càng tốt, bọn họ trụy lạc nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.
- Trước tiên anh có thể giao bộ phận thân thêt mà anh nắm giữ kia, để cho tôi trước giải quyết trước.
- Mất đi bộ phận kia, tôi cũng không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của những bộ phận khác, tôi cần phải mượn nó để tìm những người khác, đây chính là phương thức liên lạc duy nhất giữa chúng tôi.
- Anh… còn… đang… do… dự… chuyện… gì… sao…
- Anh câm miệng cho tôi, tôi nói này, đám từ thời kỳ thượng cổ các người, không phải là bởi vì năng lực sản xuất quá kém, cho nên rất khó ăn no đi?
Châu Trạch mắng một trận, sau đó có chút chột dạ chờ đợi trong chốc lát, thấy Thiết hàm hàm không trở mặt, Châu Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ném điện thoại di động về phía luật sư An nói:
- Gọi mọi người đến, để cho anh ta dẫn đường, chúng ta đi lấy đồ ăn đặt ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận