Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 360: Nuốt!

- Buông ra!
Châu Trạch quát.
- Buông ra! ! !
Châu Trạch tiếp tục quát.
- Để tôi nuốt nó, tất cả của nó đều là của anh!
- Sàn sạt... ...
Rốt cục tay phải cũng buông ra.
Cũng không biết đây là kết quả do chống cự có tác dụng.
Hay là bên kia đã bỏ chấp niệm.
Tiếng ngân tệ rơi xuống đất rất êm tai, rất thanh thúy, nếu ghi âm lại sau đó công khai, tiến hành bỏ phiếu, chắc chắn tiếng động này có thể liệt vào một trong những tiếng động êm tai nhất trên thế giới.
Nhưng theo tiền bạc rơi xuống.
Cùng rơi xuống còn có trái tim của tên thổ địa gia này.
Nó biết.
Bản thân mình đã xong rồi.
Hộp cơm tiện lợi có thêm đùi gà ở xa xa đang vẫy tay với mình.
Nhìn người đàn ông trước mắt từng bước từng bước đi về phía mình, lại phong tỏa tất cả phương hướng có thể bỏ trốn bốn phía, thổ địa gia hoàn toàn tuyệt vọng.
- Răng rắc!
Móng tay kẹp chặt lấy đoàn ánh sáng màu xanh.
Xoa xoa xoa xoa.
Như thứ trong tay anh ta là một viên kẹo cao su, tinh tế vuốt vuốt.
Thổ địa gia rất muốn hô một tiếng với Châu Trạch, muốn nói con mẹ nó mày ăn nhanh lên.
Loại quá trình chờ bị ăn này thật sự là một loại dày vò to lớn!
Châu Trạch há miệng ra.
Chậm rãi nhét thổ địa gia vào trong miệng.
Không cần nhấm nuốt.
Bởi vì khi hai chiếc răng nanh của anh vừa va chạm vào đoàn hào quang màu xanh lục này, hết thảy đã bị xé rách triệt để, sau đó hóa thành mùi vị giống hệt như kem trà xanh Khang sư phụ.
Chảy vào trong cổ.
- Hí... ...
Châu Trạch phát ra một tiếng than nhẹ.
Loại thoải mái tản mát ra từ sâu trong linh hồn khiến anh ta run rẩy.
Thật khiến người ta cảm thấy dư vị vô tận.
- Ông chủ, thuốc!
Lúc này, lão đạo từ sườn dốc bên kia chạy nhanh xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt Châu Trạch.
Chỉ là.
Khi lão đạo tới gần Châu Trạch thì.
Lão lại có chút hối hận.
Có nhiều thứ, chỉ khi mình tới gần nó mới có thể cảm nhận sâu sắc được nó đáng sợ tới mức nào, giống như cách lồng sắt nhìn con cọp bên trong và để mình vào trong lồng nhìn con cọp… mặc dù khoảng cách không khác biệt nhiều, nhưng trên mặt cảm thụ nhất định có thể biến đổi long trời lở đất.
- Thuốc... ...
Lão đạo đưa thuốc lên.
Hàm răng bắt đầu run cầm cập.
Nhưng lão ta vẫn gắng gượng tiếp tục nói:
- Sau khi ăn xong hút một điếu thuốc, thật sự là cuộc sống thần tiên.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu.
Nhìn lão đạo.
Ánh mắt ngưng lại.
Chỗ sâu trong con ngươi đen như mực nước có quang trạch lưu ý vị thâm trường chuyển lên, khiến người ta không đoán ra.
- Sùng sục...
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt.
Thật sự muốn tát mình một tát.
Mẹ trứng.
Bản thân mình muốn bị cương thi cắn tới điên rồi sao?
Muốn trường sinh bất lão đến điên rồi à?
Vì sao tự dưng lại nhảy ra ngay lúc này?
Nhưng đây cũng là chuyện không cách giải quyết.
Giống như quỷ hút máu phương Tây vậy, bị quỷ hút máu càng cao cấp hơn cắn một cái, trở thành sơ ủng, trình độ khởi bước của bản thân cũng càng cao hơn. Lão đạo không muốn bị một đầu cương thi ngớ ngẩn nào đó cắn, sau đó khiến bản thân biến thành tên ngu ngốc, thành cái xác không hồn. Vậy còn không bằng sống thọ rồi chết.
Hơn nữa.
Nếu không nằm ngoài dự liệu, vị trước mắt này chính là BOSS lớn cấp thuỷ tổ trong thế giới cương thi.
Trước đây lão đạo còn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vì sao trước đây Oanh Oanh lại bị ông chủ dọn dẹp tới ngoan ngoãn dễ bảo như vậy.
Lẽ nào cô ấy có chứng Stockholm?
Hiện tại lão đạo đã hiểu rõ.
Với tư cách là cương thi, cho dù Oanh Oanh có bị vị trước mắt này đâm, cũng là một loại vinh quang!
- Phù...
Châu Trạch thở ra một hơi.
Thuốc trong tay lão đạo tự động bốc cháy, lại cháy hết chỉ trong nháy mắt.
- Hí... ... nóng!
Lão đạo vội vàng vẫy tay, sau đó lão lại ngẩng đầu nhìn Châu Trạch, phát hiện anh ta vẫn đang lấy ánh mắt quỷ thần khó lường nhìn mình như trước.
- Sùng sục...
Lão đạo tiếp tục nuốt một ngụm nước bọt, cà lăm mà nói:
- Đúng, hút thuốc không tốt, có hại cho sức khỏe.
Châu Trạch xoay người, chậm rãi ngồi xuống, dường như lão không hề để ý tới lão đạo sau lưng.
Sau đó.
Lão đạo chỉ cảm thấy cả người chợt nhẹ, loại cảm giác bị hàng vạn hàng nghìn con rắn độc nhìn chằm chằm vừa rồi cũng biến mất không thấy.
Ngay sau đó.
Lão đạo lập tức nhìn Châu Trạch, phát hiện Châu Trạch đã nhắm mắt lại, thậm chí trong miệng mũi còn truyền ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ. Lão đạo lại kiểm tra cơ thể ông chủ một hồi theo thói quen, thế nhưng lão không phát hiện được bên ngoài có bất kỳ thương thế gì.
Cũng không biết bản thân mình nên vui vẻ hay nên bi thương.
Dù sao thì so sánh với ánh mắt của vị vừa rồi kia.
Lão đạo vẫn cảm thấy ông chủ nhà mình càng thêm thân thiết hơn.
Nhớ ngày đó, khi ông chủ mới học được cách mở auto, sau mỗi lần mở auto lại phải nằm trên giường một tháng. Nhưng hiện tại, ngay cả chút việc nhỏ đó cũng không còn, chắc chắn là trong cơ thể anh đã xảy ra biến hóa nào đó.
Lão đạo thở dài.
Thử nghĩ một chút xem, nếu có một ngày bản thân mình rời giường.
Lại phát hiện vị trí bên cạnh cửa sổ đã trống không.
Người đàn ông kia không đọc báo cũng không uống cà phê, chỉ dùng loại ánh mắt đó nhìn mình.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ nổi da gà.
- Chính là nơi này, vừa rồi nơi này có tiếng động rất lớn!
Cách đó không xa, bỗng nhiên có tiếng người huyên náo. Mà trên đường cái bên ngoài cánh rừng cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Lúc này, lão đạo mới vừa vác Châu Trạch từ trong hố ra, đang chuẩn bị quay đầu xuống dưới nhặt ngân tệ lên.
- Đi, nếu ông không đi sẽ không kịp nữa.
Trương Yến Phong tiếp nhận Châu Trạch, cõng anh trên lưng, sau đó anh ta lại giục lão đạo.
- Thế nhưng... ...
Phía dưới đều là tiền đó.
Bản thân mình có thể dựa vào số tiền này để “yêu thương”, mang tới cảm giác ấm áp cho không biết bao nhiêu em gái.
Có thể khiến cho bao nhiêu đứa bé được rời khỏi núi sâu.
- Đây là văn vật!
- Theo lý phải nộp nó lên cho quốc gia!
Trương Yến Phong nghĩa chánh ngôn từ nói.
Xa xa đã có thể thấy mấy bóng người đi tới. Lão đạo khẽ cắn môi, không dám nán lại, theo Trương Yến Phong cùng chạy về phía bên ngoài.
Hai người về tới vị trí đậu xe, đặt Châu Trạch vào vị trí trên chỗ ngồi phía sau xe, hai người ngồi phía trước. Trương Yến Phong nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi này.
- Khi anh trở về phải kết án thế nào? - Lão tỏ ý hỏi.
Chẳng lẽ trong phần kết án lại viết: - Người chết chọc giận thổ địa gia, bị thổ địa gia nghiêm phạt giết chết?
Sau đó lại triệu tập thổ địa gia tới thẩm vấn.
Bởi vì thổ địa gia đã bị một đầu cương thi ăn mất.
- Tự sát bất ngờ, sự cố ngoài ý muốn. - Trương Yến Phong phun ra một ngụm trọc khí.
- Phải.
Lão đạo ngáp một cái.
... ... ...
Khi trở lại phòng đọc sách, lão đạo cõng ông chủ đi vào, phát hiện tiểu loli đang ngồi ở phía sau quầy bar, trong tay còn đang chơi đùa lá bài tây.
- Anh ta làm sao vậy?
- Uống say.
Lão đạo không quan tâm tới tiểu loli, trực tiếp cõng ông chủ lên tầng. Oanh Oanh vốn đang chơi game trong phòng ngủ, thấy ông chủ bị khiêng về, cũng sợ hết hồn.
Nhưng cô ấy là người có kinh nghiệm, vừa đặt ông chủ lên trên giường vừa dặn dò lão đạo đi lấy nước tiểu Hầu Tử.
- Ha ha, lần này ông chủ không sao cả.
Lão đạo xoa xoa đầu nói.
Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút.
Xốc quần áo Châu Trạch, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới, trước trước sau sau… một lần, quả thật không phát hiện ra bất kỳ vết thương gì.
Nhưng không biết tại sao, Bạch Oanh Oanh lại cắn môi mình càng chặt hơn.
Nói thật, dường như cô ấy càng muốn nhìn thấy tình cảnh một ông chủ bị thương, máu me khắp người được khiêng trở về, cũng không nguyện ý nhìn thấy ông chủ giống người không có chuyện gì như hiện tại.
Bởi vì ý tứ hàm súc nặng nhẹ trong này, ngay cả lão đạo cũng có thể phát giác ra, đương nhiên Bạch Oanh Oanh cũng có thể.
- Cô chăm sóc ông chủ trước, tôi đi xuống xem một chút.
Lão đạo nói với Oanh Oanh một tiếng, sau đó đi xuống tầng.
Ở đầu bậc thang, lão bắt gặp tiểu loli đang đi lên tầng. Tiểu loli cũng không để ý tới lão đạo, tự nhiên đi tới, đẩy cửa phòng ngủ của Châu Trạch ra.
- Nha, lần này thân thể khỏe mạnh mà trở lại rồi sao.
Tiểu loli dựa vào cửa, trong miệng nhai nuốt kẹo cao su.
- Ai cần cô lo!
- Đương nhiên là tôi lười quản rồi, cô nên cảm thấy thầm vui vẻ đi thôi, sau này cô sẽ ôm được một bắp đùi lớn chân chính.
Khóe miệng tiểu loli lộ ra nụ cười mỉm ý vị thâm trường.
Bạch Oanh Oanh cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy.
- Tôi đã nói rồi, vào đêm tiết hàn y, lấy trúc làm giường, thiêu đốt thân thể, ha ha ha.
Tiểu loli khoát khoát tay, trưng ra bộ dạng rất khinh thường.
- Tôi chỉ mới làm quỷ sai mấy năm trước, nhưng Bạch phu nhân đã dãi gió dầm mưa làm miếu thần ở nơi này hơn hai trăm năm. Thứ tôi không nhìn ra được, hẳn là cô ấy có thể nhìn ra được, nhỉ?
- Vì sao khi tôi ở chỗ này cô ấy không giao cô cho tôi.
- Hết lần này tới lần khác, phải chờ tới khi tôi tới Dung Thành.
- Cô ấy lại giao cô cho anh ta?
- Một tên nhóc lúc ấy chỉ là quỷ sai lâm thời, không khác gì củi mục?
Tiểu loli nhớ lại đêm đó, khi Châu Trạch cầm thi đan.
Vừa muốn thả vào trong miệng mình.
Vừa dời tới bên miệng Bạch Oanh Oanh.
Qua lại cứ qua qua lại lại.
- Cô cho rằng mỗi người đều giống như cô, chỉ có suy nghĩ một lòng lợi dụng người khác? - Bạch Oanh Oanh hỏi ngược lại.
- Ha ha, biết người biết mặt không biết lòng, sao tôi biết trong tim cô nghĩ như thế nào được.
- Tôi... không có tim.
- Tôi là cương thi.
- Tôi không có tim.
Tiểu loli đi tới bên giường, nhìn Châu Trạch còn đang ngủ say, hít sâu một hơi, nói:
- Ừmmmm...
- Một chút mùi máu tươi cũng không có.
- Xem ra.
- Thực sự rất nhanh.
Nói xong.
Tiểu loli đưa tay vỗ nhẹ một cái trên bả vai Bạch Oanh Oanh.
- Thật ra, tôi tin tưởng cô là thật tâm.
Ánh mắt Bạch Oanh Oanh ngưng lại.
- Người ngốc có ngốc phúc đi.
Nói xong, tiểu loli đi ra khỏi phòng ngủ. Cô ấy không xuống tầng, mà quẹo vào căn phòng cách vách.
Trên giường.
Hứa nương nương vẫn còn đang hôn mê.
Dường như cậu ta không có ý định tỉnh lại, cả đời làm đà điểu.
Tiểu loli hộc kẹo cao su trong miệng ra.
- Này, nếu cậu còn không tỉnh lại, người đàn ông của cậu sẽ bị giật mất đấy, hiểu không?
Hứa nương nương thờ ơ.
- Ha ha.
Tiểu loli ngồi xuống bên đầu giường, nhìn Hứa nương nương mặc đồ ngủ, nhất là làn da trơn truột trắng nõn lộ ra ngoài, khiến phụ nữ cũng phải hâm mộ tới phát điên kia.
- Chậc chậc, giấc ngủ mỹ dung này đúng là đủ dài.
Châu Trạch vốn định chờ khi mình khôi phục tốt, sau đó mới dùng móng tay đâm tỉnh Hứa Thanh Lãng, nhưng vẫn vì một số chuyện mà bị nán lại.
Lúc này, lão đạo bưng quần áo bẩn của mình đi tới. Lão đạo đã cởi sạch nửa người trên, nhìn thấy tiểu loli đang ở trong phòng, lão bị dọa sợ hết hồn.
- Cô ở đây làm gì?
Lão đạo vẫn ôm tâm lý cảnh giác với tiểu loli.
- Muốn xem thử tôi có thể đánh thức cậu ta hay không.
- Đánh thức cậu ta? Ha ha, thôi đi.
- Không cần thiết ah, tôi nghe nói, gần đây giá nhà bình quân Thông Thành đã giảm lần đầu tiên trong vòng mười năm trở lại đây.
- Giảm? - Lão đạo có chút kinh ngạc: - Giảm bao nhiêu?
Tiểu loli vươn năm ngón tay.
- Giảm năm nghìn? Biên độ hạ giá này thật không nhỏ ah.
Tiểu loli lắc đầu.
- Năm trăm? Vậy có tác dụng cái trứng gì.
Tiểu loli tiếp tục lắc đầu, nói:
- Là năm mươi, năm mươi đồng nhân dân tệ.
Lão đạo: - (
━┳━

_
━┳━

)
- Năm mươi, cũng không ít nhỉ. - Tiểu loli chỉ chỉ Hứa Thanh Lãng vẫn còn đang hôn mê trên giường: - Phòng ốc của anh ta phần lớn đều là ba phòng ngủ một phòng khách, cứ tính bình quân 130 mét vuông. Coi như anh ta có hai mươi lăm căn, một mét vuông giảm 50 đồng, thì anh ta cũng đã tổn thất hơn mười sáu vạn.
Một chiếc xe.
Cứ bốc hơi đi như vậy.
Vừa dứt lời.
Hứa Thanh Lãng đã hôn mê không biết bao lâu.
Ngón tay bỗng run lên một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận