Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1331: Quá đáng nha (2)

Cùng rơi xuống đất với ông ta.
Còn có một loại uy áp hào hùng.
Phảng phất như vạn vật ở trên thế gian này.
Đều nhỏ bé như hạt bụi.
Bất kỳ ý chí nào ở trước mặt ông ta.
Hoặc là thần phục, hoặc là phải bị hủy diệt!
Vào lúc này, đầu gối của Châu Trạch phải thừa nhận một loại áp lực cực lớn.
Nhưng anh vẫn kiên trì đứng ở đó.
Lúc trước khi xảy ra sự kiện Bạch phu nhân kia, cửa của tiệm sách bị nổ ra một cái hố, bên trong có một con búp bê hình như có chút liên quan với tiên, hoặc ít nhất là cũng mang theo chút tiên khí, lúc đó ông chủ Châu còn không quỳ, lúc này sao có thế quỳ được?
Nhưng lão đạo ở bên cạnh lại không giống.
Cũng không biết là do áp lực quá lớn hay là nguyên nhân gì khác,
- Cốp.
Tiếng động khi lão đạo quỳ xuống giòn vang đến bất thường.
Cũng nghiêm chỉnh đến bất thường.
Độ cao của người giấy đang hạ xuống.
Khí thế này bắt đầu trở nên kịch liệt hơn, giống như thủy triều dâng.
Châu Trạch nghiến chặt hàm răng.
Tay trái vuốt một trảo lên:
- Báo chí!
- Ầm!
Mấy sợi xích sắt màu đen vọt lại, lại không thể đụng tới thân thể của người giấy thì đã trực tiếp tiêu tan, nhưng thân thể của người giấy cũng vì vậy bị thay đổi quỹ đạo, trượt xuống phía bên kia.
Cuối cùng.
Bay lơ lửng rồi đáp xuống ở vị trí mười mét trước mặt Châu Trạch.
Từ trên người một người giấy nho nhỏ, nếu như bạn nói có thể nhìn ra được dáng vẻ phong thần anh tuấn gì đó hoặc là phong thái phiêu dật gì đó, vậy chắc chắn là giả rồi.
Nhưng đúng là từ trên người một người giấy nho nhỏ.
Trên người nó lại có thể toát ra khí thế khiến cho ông chủ Châu cũng cảm thấy Alexander.*
(*đã giải thích rõ ở trước, ngôn ngữ mạng chỉ áp lực như núi)
Chuyện này cũng đủ kinh người rồi.
Người giấy có linh tính, mặc dù mắt của nó là được chấm lên, nhưng bạn thật sự có thể cảm giác được ánh mắt của nó đang di chuyển, giờ khắc này, ánh mắt của nó đã dời khỏi trên người Châu Trạch, chuyển xuống trên người lão đạo đang quỳ rạp ở trên đất.
Lúc này, lão đạo chỉ cảm giác trong đầu mình đang có sấm chớp cuồn cuộn ầm ầm vang dội, chỉ cảm thấy thật khó chịu, hoàn toàn không còn nghe được động tĩnh ở bên ngoài nữa rồi, thậm chí đôi mắt cũng đang bắt đầu tối đi, cách lúc hoàn toàn ngất xỉu chỉ còn một chút nữa mà thôi.
Tuy nói vẫn luôn đề phòng, nhưng Châu Trạch lại phát hiện cảm xúc của người giấy đang lộ ra một cách rất rõ ràng, đối phương cũng không có ý định che giấu gì đó, dường như căn bản là khinh thường phải làm như vậy.
Bởi vì có lúc, che giấu bản thân chính là một loại cơ chế tự bảo vệ, nhưng hiển nhiên là đối phương không có.
Bạn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng loại cảm xúc này “thất vọng, tức giận, bi ai, giận lòng không tranh của người…” mà hiện tại đối phương đang bộc lộ ra ngoài.
Cảm xúc để lộ ra thực sự quá phức tạp.
Rốt cuộc làm sao lại có loại cảm xúc như thế này?
- Phế vật.
Giọng nói của người giấy truyền tới.
Giống như là được ngưng tụ từ trong không khí vậy.
Đôi mắt của ông chủ Châu híp lại một phen, đối phương, là đang mắng lão đạo sao?
Nếu là mắng lão đạo mà nói.
Vậy vị này chính là…
Chẳng qua là.
Ngọn lửa mới vừa rồi là có ý gì, là phương thức chào hỏi sao?
Nhưng nếu như đối phương đã hiện thân, ngược lại ông chủ Châu cũng thu lại một chút dáng vẻ đối địch, mở miệng nói:
- Nếu như ngài đã tới, vậy thì mau cứu ông ta đi, nếu không, thì tôi phải biến ông ta thành thành cương...
- Tại sao tôi lại phải… đi cứu một tên… phế vật?
- Không phải là ngài tới để cứu ông ta sao?
Ông chủ Châu kinh ngạc.
Lập tức tiếp tục hỏi:
- Tuổi thọ đã cướp được trước đó cùng với hai người chuyển phát nhanh kia là…
- Người chết theo cùng với áo liệm mà thôi, đến cuối cùng thì nó cũng là truyền nhân của Phủ Quân nhất mạch, cho dù có chết, cũng phải có thể diện của nó.
Lần này, rốt cuộc ông chủ Châu cũng đã hiểu rõ của loại cảm xúc phức tạp mà đối phương đã để lộ ra trước đó.
Cảm giác có chút giống như Chu Nguyên Chương sống lại nhìn Chu Do Kiểm và Chu Do Hiệu, hoặc là Nỗ Nhĩ Cáp Xích hoặc là Hoàng Thái Cực nhìn Quang Tự và Phổ Nghi vậy.
(Chu Nguyên Chương là người sáng lập triều đại nhà Minh, Chu Do Kiểm kế thừa ngôi của Chu Do Hiệu, và là vị hoàng đế cuối cùng của Minh triều; Nỗ Nhĩ Cáp Xích là cha của Hoàng Thái Cực, là những người xây dựng nền móng cho triều Thanh, Phổ Nghi kế vị Quang Tự, và là vị vua cuối cùng của triều Mãn Thanh)
Thật đúng là như vậy.
Cái loại tư thế hận không thể vác đao chém chết loại con cháu vô lương tâm như thế này.
Chẳng qua, cuối cùng thì đây cũng là chuyện nhà của người ta.
Ông chủ Châu chỉ có thể nói:
- Xin ngài bớt giận, xin bớt giận, cho dù ông ta có không nên người đến mức nào đi chăng nữa, cho dù đã bỏ lỡ mất gì đi nữa, cũng là xương gãy thì gân vẫn còn liền với ngài mà phải không?
- Hơn nữa, ngài cũng không cần phải ra tay giết ông ta để trút giận, thật ra thì ông ta cũng sắp xong rồi, đã mắc phải bệnh nan y rồi.
Người giấy ở bên kia bỗng nhiên phát ra tiếng cười.
- Trốn thì cứ trốn đi, mang theo đạo chính thống cùng bỏ trốn.
- Chết thì chết đi, còn muốn theo đạo chính thống cùng chết.
- Người chết hồn vẫn tiếp tục.
- Thân mất đạo vẫn còn truyền.
- Mạng không còn thần vẫn còn mãi.
- Thái Sơn nhất mạch chúng tôi, rốt cuộc đã thiếu nợ gì đứa trẻ chẳng ra gì này chứ.
- Để rồi nó nhất định phải ném cơ nghiệp của tổ tiên đi, tống táng công sức mấy đời của Thái Sơn nhất mạch!
- Bây giờ.
- Lại cố ý kéo theo Đạo chính thống cùng nhau biến mất.
- Hoàn toàn chặt đứt mọi hy vọng hồi sinh của Thái Sơn!
Nghe được những lời này.
Ông chủ Châu cũng sửng sốt một chút.
Mẹ nó chứ.
Lúc trước chỉ từng nghe An Bất Khởi nói qua, vị Phủ Quân đời cuối cùng kia là bị Địa Tàng Vương Bồ Tát lừa gạt, ném giang sơn chơi trò mất tích.
Kết quả lại không chỉ đơn giản như vậy.
Đây là do lừa gạt đại pháp của Địa Tàng Vương Bồ Tát thực sự trâu bò như vậy hay là do lão đạo thật sự là thiếu chút lòng dạ, bị dao động đến mức thẳng tay như vậy?
Việc này là bản thân tự đào mộ tổ tiên nhà mình, chặt đứt phong thủy nhà mình nha.
Ông chủ Châu không thể không nghiêng đầu nhìn lão đạo – người đang quỳ gối ở dưới mà không hề biết chút gì về tất cả những chuyện bên ngoài, nhìn một chút.
Cảm khái nói:
- Thật giống như, thật đúng là có chút quá đáng nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận