Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 828: Về nhà (2)

Châu Trạch thở ra một hơi.
Nói:
- Ngày mai trở về đi, đã đi ra ngoài lâu như vậy rồi.
... ...
Ngày hôm sau.
Bên viện điều dưỡng chỉ để lại một mình luật sư An, nhiệm vụ của anh thật phức tạp, đồng thời cũng rất đơn giản, đó là -- tiêu tiền.
Tiêu tiền sửa mới biệt thự một lần, làm thành hình thức một viện điều dưỡng cao cấp chân chính, đồng thời công việc bảo vệ phòng ngự gần đó cũng cần một lần nữa quy hoạch sắp đặt một chút, dù sao đám “Bệnh nhân” kia nhiều tiền, luật sư An dùng sức “Làm” là được.
Những người còn lại.
Đều lên máy bay.
Trịnh Cường, Nguyệt Nha cùng với Lưu Sở Vũ không về thẳng thành thị của mình mà đi theo đám người Châu Trạch cùng bay đến Thông Thành.
Máy bay của hãng hàng không Đông Hải hạ xuống sân bay Hưng Đông Thông Thành rồi.
Bởi vì sân bay thật nhỏ, đừng nói đến đường nối, kể cả xe đưa đón đều rất ít dùng, mọi người đi thẳng tới lối ra.
Hôm nay Thông Thành có tuyết rơi.
Nhiệt độ xuống dưới không.
Bên Dong Thành kia lạnh, nhưng ở đó coi như khí hậu khô ráo một chút, Thông Thành lại nằm chỗ cửa sông Trường Giang đổ ra biển, lại gần với biển lớn, tư vị ẩm thấp này, quả nhiên làm cho người ta thật phê.
Châu Trạch và hai cương thi trong đội ngũ có vẻ không có gì dị thường, nhưng những người còn lại bắt đầu run run.
Ra cổng sân bay.
Oanh Oanh bắt đầu kêu xe.
Châu Trạch lại nghiêng người, nhìn về phía cổng sân bay đã xây dựng được bảy tám phần nhưng vẫn chưa đưa vào sử dụng.
Anh nhớ được khi mình rời khỏi Thông Thành đi Vân Nam.
Còn gặp vài vong hồn của công nhân xây dựng nơi này.
Thật ra, cũng chưa rời đi bao lâu, nhưng bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, cho nên khiến cho người ta có ảo giác thật lâu.
Chờ ông chủ cảm thán xong.
Mọi người mới chia ra ngồi lên taxi.
Nửa giờ sau.
Xe taxi dừng lại ở phố nam.
Mặt tiền hiệu sách đã được sửa chữa và thiết kế mới, làm cho người ta có cảm giác giống như tiệm cà phê, từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ cao cấp.
Lão đạo dù sao cũng là người chạy theo trào lưu, trừ bỏ khẩu vị phụ nữ bên người khiến cho người ta không dám gật bừa ra, thẩm mỹ ở phương diện khác thật sự không thành vấn đề.
Chính là.
Làm cho người ta thật ngượng ngùng ở chỗ.
Lão đạo chạy theo hơi quá mức.
Ông lại đặt khóa vân tay cho cửa hiệu sách!
Sau đó.
Một màn thật tiêu điều xuất hiện.
Ông chủ về nhà.
Phía sau dẫn theo một đám tiểu đệ mê muội.
Không vào được nhà mình
Cùng nhau ngây ngốc trong gió lạnh và nước tuyết.
Trong tiệm không có ai, Oanh Oanh lấy điện thoại ra gọi cho lão đạo, không ai nhận;
Oanh Oanh lại gọi cho khỉ con.
Không có ai nhận.
Châu Trạch rất muốn đập phá khóa vân tay này.
Nhưng suy nghĩ sâu xa một phen.
Vẫn bác bỏ suy nghĩ này.
Bởi vì khóa này chắc rất đắt tiền.
Phí trang hoàng lần này đều ghi vào quỹ công.
Dường như Oanh Oanh nhìn ra cái gì, hơi tò mò hỏi:
- Ông chủ, viện điều dưỡng bên núi Thanh Thành kia chắc có rất nhiều tiền.
- Đó là tiền của bệnh nhân.
Châu Trạch giơ tay sờ đầu Oanh Oanh:
- Bọn họ tiêu tiền trang hoàng biệt thự, cũng vì tốt cho bọn họ, vì an toàn của chính họ.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao Châu Trạch tỏ vẻ thật bình thản khi luật sư An như hiến công thông báo chuyện này cho Châu Trạch, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp đời trước, cầm tiền từ trong tay bệnh nhân, luôn cảm thấy không thoải mái.
Về phần ba người bị mình giết, đó là bọn họ gieo gió gặt bão, việc nào ra việc đấy.
Người sống trên đời, dù sao cũng phải chú ý gì đó.
Nếu không vào được hiệu sách, Châu Trạch chỉ có thể đi tới hiệu thuốc bên cạnh ngồi một lúc, chờ lão đạo và khỉ con trở về.
Phương Phương thấy Châu Trạch đến đây, rất vui vẻ, bưng trà rót nước, tiếp đón Châu Trạch và người Châu Trạch mang đến.
Khiến Châu Trạch hơi ngoài ý muốn chính là, anh phát hiện phòng điều trị phòng phẫu thuật lại để không.
Đẩy cửa ra đi vào.
Châu Trạch thấy ba người cháy đen nằm trong đó.
- Đây là.
Châu Trạch chỉ vào người nằm trên đó hỏi Phương Phương.
- Ông chủ, là mấy người trước đó anh đã mang đến.
Mấy người Câu Tân?
Đứa con của số mệnh kia?
Không đúng, tổn thương lúc trước đã qua lâu như vậy rồi, theo lý thuyết nên điều trị khỏi mới đúng.
Hơn nữa.
Cháy đen trên người là có chuyện gì?
- Ờ, ông chủ, bọn họ vốn khôi phục không tệ rồi, ngài đi không được mấy ngày bọn họ đã lần lượt tỉnh lại, còn thanh toán hết tiền viện phí.
- Bọn họ định đi.
- Vị đạo trưởng bên cạnh kia chuẩn bị đưa tiễn bọn họ.
- Vả lại còn tổ chức tiệc liên hoan vui vẻ đưa tiễn.
- Vừa vặn đó là đêm giáng sinh, đạo trưởng mua không ít khí cầu về trang trí, sau đó không biết như thế nào, ngày đó lúc bọn họ ăn cơm hình như khí cầu bị đốt cháy, mấy người này vốn còn chưa nhanh nhẹn, chỉ mới tỉnh miễn cưỡng có thể di chuyển mà thôi.
- Bản thân vị đạo trưởng kia không có chuyện gì, nhưng ba người này lại bị bỏng nghiêm trọng.
- Chúng tôi vâng theo dặn dò của ông chủ trước khi đi, không đưa bọn họ đến bệnh viện lớn, mà tiếp tục ở lại hiệu thuốc của chúng ta, hai vị bác sỹ của chúng ta đã xử lý làm sạch vết thương cho bọn họ.
- Nhưng mạng bọn họ cứng rắn.
- Vẫn còn luôn giữ một hơi đến bây giờ đó.
- Đây đại khái là bệnh nhân có mạng cứng rắn nhất kể từ khi tôi vào nghề tới nay.
Châu Trạch nghe xong lời Phương Phương nói, hơi dở khóc dở cười.
Chuyện của Câu Tân, Châu Trạch không định có động tác gì tiếp theo, giết lại không muốn giết, lưu cũng không muốn lưu, vốn chuẩn bị thuận theo tự nhiên, bọn họ dưỡng thương không tệ lắm rồi để cho bọn họ rời đi.
Ai nghĩ đến bọn họ lại xảy ra ngoài ý muốn vào ngày lão đạo tổ chức tiệc vui vẻ đưa tiễn.
Xem ra bọn họ lại tiếp tục nằm một thời gian.
- Ông chủ, điện thoại đã thông.
Oanh Oanh đưa điện thoại cho Châu Trạch.
- Alo, lão đạo, ông ở đâu vậy, trở về mở cửa!
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!!”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng khỉ con kêu.
Hoa hồ điêu vẫn luôn gục trên vai Châu Trạch ngủ đột nhiên tỉnh táo tinh thần, kêu vào di động:
“Chít chít chít chít!!!!!”
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!”
Hai con vật kêu càng ngày càng vui mừng
Châu Trạch giơ tay vỗ mông hoa hồ điêu.
Hoa hồ điêu run người, lập tức ủy khuất rưng rưng cúi đầu, không kêu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận