Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1717: Vượng Tài (3)

Ông ta có thể nhìn ra tình hình thực tế của Doanh câu hiện tại.
Trong hai lần Doanh câu càn quét địa ngục trước đó, mặc dù ly có bị vỡ, nhưng lúc đó, vẫn có chứa một ít nước để có thể rò rỉ ra được, nhưng mà, Doanh câu hiện tại, chỉ có một chiếc ly vỡ, bên trong không có nước nữa.
Nếu chỉ là muốn dùng phương pháp phô trương thanh thế để dọa ông ta lui đi.
Vậy thật sự là.
Quá ngây thơ rồi.
Ngây thơ đến mức khiến cho Bồ tát cảm thấy một loại không chân thực.
Doanh câu không để ý đến lời của Bồ tát.
Mà lại ngẩng đầu lên.
Nhìn lên bầu trời vừa mới được tu sửa lại bằng một tấm lưới màu vàng.
Mở miệng nói:
- Vượng… tài…
Cơ thể của Bồ tát, bỗng nhiên cứng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
Vào lúc này, lão đạo cũng không để ý đến chất lỏng màu vàng đã sắp nhấn chìm ông ta nữa, cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.
- Rầm rầm rầm rầm! ! ! Rầm rầm rầm rầm! ! ! Rầm rầm rầm rầm! ! !
Giống như một chiếc xe ủi đất siêu lớn đang điên cuồng lao tới, phảng phất như thể cả bầu trời này cũng đều vì vậy mà bắt đầu rung chuyển!
Ngay sau đó.
“Oanh” một tiếng.
Giải Trãi máu me khắp người, trên người đầy vết thương, nhưng khí tức vẫn cường thịnh thô bạo như trước, trực tiếp xông ra từ bên trong Không môn!
Có trời mới biết rốt cuộc vừa rồi anh ta đã làm gì bên trong Phật giới, trời mới biết hiện tại Phật giới là một cảnh tượng như thế nào.
Nhưng mọi người chỉ nhìn thấy.
Trong đôi mắt của Giải Trãi.
Lúc này đã bị một mảng đỏ rực khiến người ta kinh hãi hoàn toàn bao trùm!
Luồng hận ý này, có thể coi là ngút trời, loại oán niệm này, sâu thẳm như biển!
Cho dù là khoảng cách cực xa, bạn cũng có thể cảm giác được đại khái khí tức mà hiện tại Giải Trãi đang phát ra, mang theo một loại nóng rực kinh khủng.
Ngay sau đó.
Giải Trãi bắt đầu đi xuống phía dưới!
Tốc độ đi xuống lần này.
So với lúc trước khi đi lên tấn công Không môn, còn nhanh hơn mạnh hơn cuồng bạo hơn gấp vô số lần!
- Ầm!
- Rắc rắc!
Bầu trời của tiểu thế giới Tu Di vừa mới được Bồ tát hao phí bổn nguyên để tu sửa lại, vào lúc này, lại trực tiếp sụp đổ trên diện rộng!
- Ầm!
Cơ thể Bồ tát run lên.
Ngay sau đó chậm rãi cúi thấp đầu.
Nhìn nơi ngực mình.
Nơi đó.
Có một vết thương bị xuyên thủng rất đáng sợ, giống như là bị người ta dùng một chiếc muỗng lớn, gắng gượng đào móc ra một mảng vậy.
Kèm theo việc bầu trời sụp đổ lần thứ hai, phản ứng dây chuyền cũng lập tức xuất hiện, tiểu thế giới Tu Di – nơi gần như là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với bản thân Bồ tát – đang bắt đầu nhanh chóng sụp đổ.
Bồ tát lúc này, giống như một cái rỗ lọt gió khắp nơi, một cách chậm rãi, Phật tính đang bắt đầu tràn ra khỏi cơ thể ông ta, tương đương với việc bổn nguyên mà ông ta tích góp hơn ngàn năm, vào giờ khác này, bắt đầu nhanh chóng trôi đi.
- Bồ tát! Bồ tát! Bồ tát!
Đế Thính gọi lớn tiếng ở bên tai Bồ tát.
Bồ tát làm như không nghe thấy.
Bởi vì là một người thông minh, một trong vài người thông minh nhất ở trên thế gian này.
Hiện tại, ông ta thực sự có chút không nghĩ ra được.
Ông ta lại thua bởi hai chữ.
Hơn nữa, hai chữ này, cũng không phải là chú ngôn tối nghĩa khó hiểu từ thời Thượng cổ gì đó, cũng không phải là âm thanh từ thuở man hoang khi thiên địa mới hình thành.
Mà chỉ là hai chữ tràn đầy một loại hơi thở quê mùa nồng đậm:
Vượng Tài?

Bồ tát quỳ rạp trên mặt đất, vào lúc này, sự dìu đỡ và chống đỡ của Đế Thính, lại lộ ra vẻ nhỏ nhặt không đáng kể đến như vậy, cho tới khi Đế Thính cũng phải quỳ xuống cùng ông ta.
Sự tổn hại lần thứ hai của tiểu thế giới Tu Di, mức độ tổn thương đối với Bồ tát tổn thương, thật sự là cực kì nghiêm trọng.
Phàm là làm bất cứ chuyện gì, bạn càng muốn vững chắc, thường thì có nghĩa là chi phí bạn phải bỏ ra cho thành phẩm lại càng cao, cần chú ý và sắp xếp trên mọi phương diện.
Không giống với chiến thuật quân sự mạo hiểm, đó là một loại hành vi lấy nhỏ thắng lớn, khát vọng dùng cái giá thấp để thu được thành quả và lợi ích lớn hơn.
Rất hiển nhiên.
Bồ tát tuyệt đối không phải loại người sau.
Nhưng sạp hành quá lớn, một khi xảy ra vấn đề, đương nhiên việc cắn trả lại cũng càng lớn hơn.
Có thể nói là, từ đầu tới cuối, Giải Trãi đều chưa từng ra tay với Bồ tát, nhưng hết lần này tới lần khác đều là nó, liên tiếp hai lần khiến cho Bồ tát bị thương nặng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, tất cả mọi chuyện, đều có thể nhẹ nhàng ung dung.
Tìm được đời cuối cùng, khiến cho đời cuối cùng ra tay, lại dùng tiểu thế giới Tu Di này để vây khốn đời cuối cùng, sau đó ông ta có thể tự mình rời đi.
Ân oán bất hòa, cứ vậy mà đều ở lại trong tiểu thế giới Tu Di này mà thôi.
Có thể nói, ngay từ lúc mới bắt đầu, Bồ tát cũng chưa từng nghĩa sẽ phải liều mạng với đời cuối cùng ở nơi này, chuyện này không phải là phong cách của ông ta.
- Bồ tát, Bồ tát…
Đế Thính lo lắng mà gọi Bồ tát.
Bồ tát cúi đầu, có lẽ bởi vì nguyên nhân mặt nạ đã che mất phần lớn khuôn mặt, cho nên bạn không cách nào nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Bồ tát, dĩ nhiên, cho dù là không có mặt nạ thì với tính cách của Bồ tát, cũng sẽ không biểu hiện vẻ mặt thống khổ ra.
- Không chết được.
Đây là lời giao phó của Bồ tát với Đế Thính.
Trong lòng Đế Thính đã dỡ được một tảng đá lớn xuống.
Bồ tát ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía trước.
Giải Trãi kia.
Lại lần nữa đến nơi này.
Giống như là một con Husky vừa mới dỡ sạch Phật giới.
Sau khi nghe được “chủ nhân” gọi, kìm lòng không đặng mà lập tức chạy như bay về phía chủ nhân.
Chẳng qua là, một chuyện rất lúng túng là, mối quan hệ của đôi chủ tớ này, thực sự còn chưa nói tới hòa thuận bao nhiêu, thậm chí còn có thể nói là dầu sôi lửa bỏng đi.
Vốn dĩ, sau khi trông thấy Bồ tát bị “nhị trùng tấu”.
(* trùng tấu: hòa tấu nhiều bè)
Lão đạo đang: o(∩_∩ )o
Nhưng mà, khi phát hiện Bồ tát đang quỳ, còn Vượng Tài lớn lại xuất hiện ở trước mặt mình.
Lão đạo lại: (┬_┬ )
Giống như là giải Cửu Liên Hoàn, sau khi thoát được một vòng lại là một vòng nữa, nhìn như là đang không ngừng giải, nhưng càng giải lại càng trở nên phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận