Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1777: Một người lang thang hai người lang thang ba người lang thang (thượng) (2)

Lại là cảm giác quen thuộc, chẳng qua là, thật sự có chút quên mất.
Châu Trạch không đi mở nắp quan tài lên, nhưng nắp quan tài, lại tự bị trận gió này thôi bay đi.
Rõ ràng là bạn không muốn tiến về phía trước, không muốn tuân theo sự sắp xếp từ trong bóng tối, nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không theo ý của bạn.
Sau khi nắp quan tài bị lật mở.
Để lộ ra bóng dáng của người nằm ở bên trong.
Một cô gái trên người mặc quần áo thuần một màu trắng, đang yên tĩnh nằm ở đó.
Cô ấy, hẳn là đã nằm ở đây rất lâu rồi.
Khóe miệng Châu Trạch kéo lên một nụ cười.
Anh không cúi người xuống cho cô ấy ôm lấy.
Mà lần nữa đứng thẳng người, ngẩng đầu lên.
Tất cả mọi thứ ở chung quanh.
Có sự thay đổi.
Kệ sách, ghế nhựa, quầy bar nhỏ, cầu thang bộ.
Ngoài cửa, mưa to như thác.
Đây là tiệm sách sớm nhất, là tiệm sách vừa mở ở Ngũ Châu Quốc tế, là nơi, bắt đầu kiếp thứ hai của anh.
Cầu thang, dẫn lên lầu hai, nhớ lúc ấy ở trên lầu hai, còn có tủ lạnh mà anh đặt.
Lúc này.
Ở trên cầu thang, có một người con gái trên người mặc y phục thuần màu trắng, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, cô ấy đi tới, cô ấy rón rén, lặng yên không một tiếng động.
Dường như cô ấy không thể nhìn thấy Châu Trạch, cho dù là Châu Trạch đang đứng ở ngay trước mặt của cô ấy.
- Thú… vị… không?
Một giọng nói không hài lòng, xuất hiện ở bên cạnh.
Châu Trạch khẽ cau mày, anh thực sự rất không ưa điểm này của Doanh câu, luôn xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất, sau đó phá hỏng bầu không khí mà anh vất vả lắm mới tạo ra được.
Ở bên cạnh Châu Trạch, xuất hiện bóng dáng của Doanh câu.
So với Châu Trạch, mặt mũi giống y như đúc, nhưng Doanh câu để trần nửa người trên của mình, từng dòng ấn ký phù văn ở trên người lộ ra một sự thần bí khó lường.
Đương nhiên, mặc dù dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng khí chất của hai người, thế nhưng lại khác nhau một trời một vực.
- Đã rất lâu anh không đi ra rồi. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Không… ra… thì… sẽ… không… còn… cơ… hội… ra… nữa…
- Cũng đúng.
Châu Trạch gật đầu một cái, đầy ẩn ý.
- Sắp… đến… lúc… rồi…
- Đúng vậy, nhanh đến lúc rồi.
Càng đi về phía trước đi, đoán chừng sẽ đến lúc ngay, sau đó, có lẽ Hiên Viên đã đứng ở ngay cuối con đường chờ anh ta rồi.
Không phải kiểu oanh oanh liệt liệt giống như trong tưởng tượng, thật ra thì cũng không cần phải oanh oanh liệt liệt, ông chủ Châu vẫn luôn rất không thích mấy thứ nghi thức hóa gì đó.
- Anh… đang… làm… gì… đấy…
- Đang xem ti vi. - Châu Trạch trả lời.
Anh biết rõ Doanh câu có ý gì, trước mắt cách đó không xa, chính là Hiên Viên kiếm, nhưng anh, vẫn còn đang ở nơi đây mà hồi tưởng.
Mượn trận mưa lớn này, mượn đêm tối này, kéo suy nghĩ vào hiện thực, có một loại dáng vẻ tự thôi miên bản thân, dĩ nhiên, thật ra thì lại càng giống như đang tự làm tê liệt bản thân hơn.
Phía trước.
Oanh Oanh – cả người một bộ y phục trắng – đã chạy tới bên cạnh quầy bar, cô ấy đưa tay cầm lấy ly nước đặt ở trên quầy bar, sau đó nghịch ngợm thè đầu lưỡi ra, khuấy đều trong ly nước ấm.
Nước suối nhà nông, có chút ngọt.
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, nụ cười trên mặt Châu Trạch càng đậm hơn.
Doanh câu nhắm hai mắt, giống như lười nhìn bộ dạng yêu đến say mê của chó nhà mình.
- Có… đủ… chưa…
- Còn sớm. - Châu Trạch lắc đầu nói:
- Trước khi ra chiến trường, không phải đều thích mang ảnh chụp người nhà của mình ra xem một chút sao?
Doanh câu cũng không muốn nói gì nữa.
Chẳng qua là.
Vào lúc này, khung cảnh bốn phía, run lên một cái.
- Đừng làm rộn!
Châu Trạch đưa tay đặt lên bả vai của Doanh câu, tỏ ý anh ấy đừng kích động.
Đây vốn là huyễn cảnh mà anh tự thôi miên bản thân, một huyễn cảnh cực kì đơn giản đơn sơ đến mức không tính là huyễn cảnh, với cường độ khí tức của Doanh câu, một chút sóng gió cũng có khả năng hủy diệt hết tất cả mọi thứ trong này rồi.
Dường như bởi vì trận rung chuyển vừa rồi, Oanh Oanh – vừa đặt ly nước xuống – giống như là cảm nhận được thứ gì đó, anh mắt của cô ấy, từ từ nhìn về phía vị trí của Châu Trạch và Doanh câu.
Trong mắt Châu Trạch lộ ra một tia kinh ngạc.
Bàn tay đặt ở trên người Doanh câu, nhẹ nhàng vỗ một cái.
- Cảm ơn.
Doanh câu tiếp tục nhắm hai mắt, phảng phất như thể không hề làm gì cả.
Nhưng Châu Trạch biết rõ mới vừa rồi anh ấy đã làm gì đó, biến phòng ảnh đơn sơ của mình, trực tiếp cải tạo thành định dạng tiên tiến nhất hiện tại.
Như thật như ảo, đã không cách nào phân biệt được rồi.
“Oanh Oanh” trước mắt, thế nhưng lại đột phá khỏi hình ảnh vốn trong trí nhớ của anh, đã có thể chuyển động và cảm giác.
Không chịu được khi thấy chó nhà mình còn đang chơi với máy học tập Tiểu Bá Vương*, nên thăng cấp đến hẳn PS4 cho anh.
(*1 công ty game, vào thời điểm cuối những năm 80 đầu những năm 90, công ty này đã tung ra hàng loạt sản phẩm máy chơi game đều là sản phẩm vi phẩm vi phạm quyền sở hữu trí tuệ, nhái theo một công ty của Nhật Bản)
Phía trước.
Ngay từ đầu, ánh mắt của Oanh Oanh vẫn cảnh giác.
Nhưng chờ đến lúc cô ấy nhìn thấy rõ Châu Trạch và Doanh câu – người đứng ở bên cạnh Châu Trạch.
Đôi mắt cô ấy, bắt đầu trở nên mềm mại hơn, lại bắt đầu từ từ đi về phía hai người.
- Không được, haizz!
Châu Trạch tỏ ý Doanh câu có thể kết thúc.
Bởi vì đoạn thời gian này trong trí nhớ, Oanh Oanh còn chưa có bất kì tiếp xúc và trao đổi nào với anh lúc tỉnh táo, ý đại khái là, thiết lập chính là như vậy đi.
Cho nên, Oanh Oanh sẽ theo bản năng đi về phía Doanh câu, đây là chuyện được quyết định bởi huyết mạch cương thi.
Cho nên, vì để tránh cho cho một màn máu chó tiếp theo, ông chủ Châu cảm thấy, trang này, hiện tại có thể lật qua được rồi.
Nhưng Doanh câu vẫn nhắm hai mắt, giống như là không nghe được vậy, cảm giác là cố ý, muốn khiến cho anh nghẹn lại.
Chẳng qua là.
Lúc Oanh Oanh đi tới trước mặt hai người.
Cô ấy vẫn chủ động đi tới trước mặt của Châu Trạch, cũng không hề đi về phía bên Doanh câu.
Một màn này, khiến ông chủ Châu kinh ngạc, sau đó lại có chút rung động, anh nhìn sang Doanh câu ở bên cạnh, hỏi:
- Là anh thay đổi, hay là thật sự có duyên phận đặc biệt?
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu tự hỏi tự trả lời, duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Oanh Oanh:
- Nhất định là duyên phận đặc biệt rồi.
- A…
Bạn cần đăng nhập để bình luận