Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 729: Tấn chức, bộ đầu! (1)

Sương trắng đã triệt để tan đi, trước nhất, Châu Trạch vẫn cúi đầu tiến về trước, tiếp sau thật sự không để ý đến, không chú ý đến cái gì, nhưng bởi vì thân trong dòng lũ, cho nên chính anh cũng không ngờ tới mấy vạn quân hồn ngưng tụ cùng một chỗ lại có khí thế kinh khủng như vậy.
Nhưng sau đó.
Chỉ còn từng bước một đi về.
Đi được nửa ngày trời.
Luật sư An và Hứa Thanh Lãng cùng đi theo sau.
Hứa Thanh Lãng lấy ra một ít đồ ăn trong ba lô, dường như chuẩn bị đưa lên, kết quả lại bị luật sư An một tay túm lấy.
- Để làm gì?
- Đưa chút đồ ăn.
- Sao cậu không đi lấy quân kỳ quốc dân đảng đưa cho anh ấy để anh ấy vung lên suốt đường đi?
“... ...” Hứa Thanh Lãng.
- Đói hai ngày không có chuyện gì, hiện giờ sợ nhất chính là bị làm gián đoạn, lỡ như hiện giờ cảm giác này bị ảnh hưởng đến, muốn tìm về, sẽ khó khăn.
Luật sư An rút ra hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Hứa Thanh Lãng.
Thấy luật sư An nói như vậy, Hứa Thanh Lãng cũng nhận thuốc, cùng anh ấy ngồi chồm hổm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Bốn phía hai người.
Khắp nơi đều là bóng dáng quân hồn.
Mấy ngàn người có thể đứng kín sân thể dục trung học, huống chi là mấy vạn người.
Phun ra một vòng khói.
Thuốc lá còn thừa lại trong hộp của luật sư An đều đã cắm trên mặt đất, đốt.
- Mấy anh trai, trở về đi, đi qua đi qua, hút một hơi, Nhuyễn Trung Hoa, thuốc xịn đấy!
Bảy tám điếu thuốc cháy thật nhanh.
Không tới vài giây.
Đã cháy thẳng tới đầu lọc.
Hứa Thanh Lãng còn hơi ngoài ý muốn nhìn về phía nhóm binh lính đang đi tới.
- Đây còn có nữ binh?
- Vô nghĩa, trong bộ đội có nữ binh rất kỳ quái sao?
- Không kỳ quái.
Hứa Thanh Lãng gạt tàn thuốc.
Luật sư An xoa tay, nhìn một loạt nữ binh đi qua trước mặt mình, chậm rãi nói:
- Khi tiến vào núi Dã Nhân, hình như có hơn ba trăm nữ binh đi vào, nhưng dường như chỉ có một nữ binh còn sống đi ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng trầm mặc hồi lâu, thở dài.
Lập tức.
Giống như cảm thấy bầu không khí này không được tốt, anh nhìn sang luật sư An ở bên cạnh, nói:
- Chuyện lần này, xem như thành công đi?
- Chờ đưa các quân hồn về nhà mới xem như thành công, ít nhất phải qua biên giới lãnh thổ hoặc qua Nộ Giang rồi nói.
- Tôi cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Hứa Thanh Lãng nói.
- Kỳ quái chỗ nào?
- Sương mù dày này xuất hiện, làm cho người ta hơi kỳ quái, một điểm thật trùng hợp.
Đây cũng không phải bom tấn Hollywood, vì bày ra đủ loại xung đột và mâu thuẫn ở hai mốc thời gian, sẽ cố ý làm ra rất nhiều “Trùng hợp”, đây là hiện thực.
Mà trong hiện thực này, bỏ qua thân phận của Doanh Câu và Thái Sơn phủ quân không muốn bị người biết không nói đến, Châu Trạch chỉ là một quỷ sai mà thôi.
- Ha, ai biết được.
Nói xong.
Luật sư An đứng lên, vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng:
- Đi thôi, ông chủ đã đi xa.
... ...
Châu Trạch chưa bao giờ là người yêu thích thể dục hay tập thể hình, anh thật lười, chuyện gì cần phải động đậy đều bài xích từ tận đáy lòng.
Nhưng một lần đi bộ trong rừng mưa nhiệt đới này.
Anh thế mà lại đi suốt cả hai ngày hai đêm.
Không chỉ không chợp mắt nghỉ ngơi.
Kể cả bước chân đều chưa từng dừng lại.
Tuy rằng không phải chạy, nhưng bước đi đều không hề chậm lại.
Mệt mỏi ban đầu, đói ban đầu, khát ban đầu.
Nhưng dần dần.
Theo thời gian trôi qua.
Tri giác gì đều bị chết lặng bao vây.
Bạn vốn không cảm thấy.
Chỉ coi mình như máy móc làm theo dây chuyền sản xuất.
Đi tới.
Đi tới.
Lại đi tới.
Cũng không phải không định dừng lại nghỉ ngơi.
Mà Châu Trạch cảm thấy rõ ràng rằng mấy vạn quân hồn phía sau mình vội vàng và khát vọng muốn về nhà.
Tuy rằng không có ai trong bọn họ thúc giục Châu Trạch.
Nhưng mấy vạn người ở sau lưng bạn.
Bạn có thể cảm nhận được mấy vạn ánh mắt dừng lại trên người mình.
Bạn sẽ cảm thấy.
Cho dù lúc này dừng lại trì hoãn một giây.
Đều sẽ là phạm tội và khinh nhờn.
Khổ cũng không khổ, ít nhất trong lòng cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng.
Nộ Giang đang ở trước mắt.
Bởi vì bắt đầu mùa đông, cho nên không giống mùa hè, mực nước của Nộ Giang không quá cao, trừ bỏ thời gian sớm chiều ngắn ngủi, cũng không cuộn sóng đặc biệt lớn, nhưng cho dù như thế, nó vẫn là một rãnh trời khó có thể vượt qua vắt ngang đây.
Hơn bảy mươi năm trước, ở hai bên bờ con sông này, quân đội Trung Nhật từng triển khai chém giết cực kỳ tàn khốc, máu tươi nhiễm đỏ cả con sông.
- Ông chủ, tôi đi tìm bè?
Oanh Oanh hỏi.
Cầu gần nhất còn ở vị trí rất xa, bởi vì phương thức dẫn đường đặc biệt của luật sư An, khiến cho khi Châu Trạch đi về tự nhiên cũng không phải con đường đi du lịch, phía trước không hề có cầu chờ mình.
Nếu là trước kia, cô cũng không lo lắng đến ông chủ nhà mình không bơi qua được, nhưng hiện giờ cô thật sự lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Châu Trạch mấp máy môi khô khốc.
Không lên tiếng.
Tiếp tục cất bước đi về trước.
Phía trước.
Là vách đá.
- Ông chủ!
Oanh Oanh thấy Châu Trạch bước chân về trước, chấn động, lập tức giơ tay chuẩn bị ôm lấy ông chủ nhà mình, cô tình nguyện ôm lấy ông chủ có cô làm đệm lưng ngã xuống như vậy!
Nhưng mà.
Khi tay Oanh Oanh mới vừa túm vào áo ông chủ.
Lại phát hiện hai chân của ông chủ nhà mình thế mà lại đứng thẳng dẫm lên trên vách đá.
Tiếp tục bước tiếp.
Đi xuống dưới.
Oanh Oanh không dám phát lực, buông lỏng tay ra.
Cúi đầu nhìn xuống xem.
Ặc.
Nữ cương thi cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng hết.
Nơi vách đá hiểm trở, Châu Trạch như đi trên đất bằng.
Ở bên cạnh anh.
Mấy vạn quân hồn theo sát sau.
Có người đang hát quân ca.
Có người đang hát làn điệu quê hương mình.
Tín thiên du, hoàng mai hí.
Lộn xộn lại có vẻ rất náo nhiệt.
Trong tầm mắt của Châu Trạch, lúc thì là đội ngũ cao hứng phấn chấn, lúc lại là hẻm núi Nộ Giang tịch liêu không người.
Oanh Oanh tìm một vị trí không tính là đặc biệt dốc đứng trượt xuống, cô xuống dưới không bao lâu đã nhìn thấy ông chủ nhà mình đang bước từng bước một thật ổn định đi từ trên vách đá xuống.
Sau đó tiếp tục từng bước một đi vào trong sông.
Nhưng không có vẻ khoa trương như nước sông tạo thành vách ngăn để Châu Trạch dẫn người đi qua.
Oanh Oanh thấy cả người ông chủ nhà mình nhanh chóng chìm vào trong nước sông.
Quân hồn bên cạnh cũng đi vào trong dòng Nộ Giang.
Oanh Oanh chỉ cảm thấy bản thân má nó vỡ tim, ông chủ như một kẻ đần độn, như đứa trẻ nghịch ngợm thích đá chăn, cô lập tức cũng lặn xuống nước, lại thấy hai chân ông chủ đang dẫm lên trên tầng cát đá dưới lòng sông.
Từng bước một.
Vẫn bước từng bước một.
Vẫn tốc độ ban đầu.
Đống lộn xộn bên dưới, rong rêu bên dưới, tất cả đều không ngăn cản được ông chủ nhà mình chút nào.
Mấy vạn quân hồn cùng nhau vào trong Nộ Giang.
Khiến cho dòng Nộ Giang vốn yên ả đột nhiên nổi lên sóng to, giống như bất ngờ được rót vào sinh lực, chợt cuộn trào lên!
“Phụt!”
Đầu Châu Trạch lộ ra khỏi mặt nước.
Tiếp theo.
Là thân mình phía dưới.
Nước sông triệt để ướt đẫm quần áo trên người, khiến cho ký hiệu nửa thân trên lộ ra rõ ràng hơn, anh lúc này, giống như người khổ hạnh, hoặc như người ngộ đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận