Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1772: Đường về của Thái Sơn (1)

Loại cảm giác này, khiến người ta có chút khó chịu, rõ ràng là mình đã thành công, nhưng đến cuối cùng lại không thể được nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay mà người thành công nên đạt được.
Ngược lại thì đã khiến cho bản thân giống như một Khổng Ất Kỷ*.
(*nhân vật trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Lỗ Tấn. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài)
Một vòng người vây quanh ông ta, đang cười rằng ông ta đã chết.
Bất kể là ông ta bỏ ra bao nhiêu tiền, lại nói chữ “chết” có bao nhiêu cách viết.
Cũng đều vô dụng.
Có lẽ.
Vấn đề lớn nhất là.
Có thể chính bản thân ông ta cũng có chút không chắc chắn đi.
- Cô cũng không sống được. - Lão đạo cảm khái nói.
Cô gái không để ý tới, tiếp tục đỡ cây dù, cất bước.
- Tôi là, con gái của ông ấy.
- Nhưng ông ta là Nhân chủ!
Lão đạo lập tức nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của cô gái kia.
Tiếng hét to của ông ta, ở trong đêm mưa bão này, có vẻ hơi rời rạc.
- Ông ta là Nhân chủ, ông ta đã đặt ra quy tắc này cho thế gian này, tại sao phụ nữ các người, đều luôn thích ngây thơ như vậy?
Có lẽ là một chút không cam lòng cuối cùng đi, hoặc là lời chất vấn sau cùng của ông ta.
Lão đạo lúc này, có chút không còn phong độ như quá khứ, thế nhưng, ông ta thật sự không thể quên được, cũng không có ý định đi so đo tính toán mấy thứ này.
Lúc trước, đang lúc thành công mỹ mãn, Địa Tạng đã gây nên một trận sóng trước mặt ông ta.
Mới vừa rồi, trên đường trở về nhà, cô gái này lại đâm cho ông ta một cú nữa!
Là người hay quỷ đều đang thể hiện, chỉ có Phủ Quân là đang chịu trận!
Hậu quả của chuyện này, là sau này làm sao lão đạo có thể tiếp tục bảo vệ được nội tâm vững vàng của mình đây?
Huống hồ, ông ta vốn cũng không phải loại người có nội tâm vững vàng đi.
- Anh ấy sẽ chết, nhưng anh ta, sẽ còn sống. - Cô gái nghiêng đầu qua, nhìn về phía lão đạo đang dầm mưa.
- Anh ấy còn sống, vậy thì mọi chuyện đều dễ làm rồi.
Lão đạo sửng sốt một phen.
Đến cấp bậc này của bọn họ.
Rất nhiều lời nói.
Thật sự là chỉ cần một chút là đã rõ ràng rồi.
Ở dưới Hiên Viên kiếm.
Bát tiên vượt biển, mỗi người đều thể hiện phép thần thông của mình.
Bạn có thể nghĩ tới, đoán chừng người khác cũng có thể nghĩ ra được, những gì người khác đã thử, có thể bạn đã từng nghĩ cặn kẽ về nó.
Rốt cuộc cũng liên quan đến đại sự rằng bản thân có thể sống sót hay không, không ai dám thực sự không đặt trong lòng.
Cô gái nói “anh ấy” và “anh ta”, một người chính là Doanh câu, người còn lại chính là chỉ “Châu Trạch”.
Doanh câu sẽ chết.
Nhưng xác suất ra cao.
Là Châu Trạch sẽ tiếp tục sống.
Mà mục tiêu của cô gái, chính là Châu Trạch.
Cô ta đang đi theo phía sau Châu Trạch.
Chờ đến lúc thanh kiếm kia giáng xuống.
Chờ đến lúc thanh kiếm kia giết chết người đàn ông mà đời này cô ta thích nhất và cũng là người mà cô ta hận nhất.
Sau đó.
Cô ta sẽ nhặt lấy người may mắn còn sống sót ở dưới thanh kiếm kia.
Bạn có thể nói người đó là một bộ áo giáp, cũng có thể nói người đó là một bộ quần áo.
Chuyện cô ta cần làm.
Chẳng qua chỉ là mặc bộ quần áo đó lên người mình mà thôi.
Hiên Viên kiếm, là kiếm của cha cô ta.
Châu Trạch, chính là người vừa mới được sinh ra từ dưới thanh kiếm.
Cô ta hiện tại, không có nhục thân thực sự, coi như là một trong những thủy tổ của cương thi, có nhục thân hay không, đối với cô ta mà nói, thực sự không quan trọng.
Nhục thân, đơn giản chỉ là một bộ túi da mà thôi.
Kiếm của phụ thân, cộng thêm linh hồn và nhục thân của Châu Trạch – người mới vừa may mắn sống sót ở bên dưới thanh kiếm.
Có hai thứ này trong tay.
Có lẽ cơ hội sống sót của của cô ta, sẽ cao hơn một chút.
Bạn có thể nói là chuyện này có chút suy nghĩ viển vông, nhưng không thể không nói, đây đúng là một phương pháp.
Biện pháp này, không thể không có ai nghĩ tới được, nhưng cho dù có nghĩ tới thì cũng vô dụng.
Bởi vì có một điểm mấu chốt, chỉ có một mình cô ta mới có thể thỏa mãn được.
Đó chính là.
Cô ta là con gái của Hoàng Đế!
Bạn có thể nói là phương pháp này rất nực cười, bởi vì cũng không phải là có thể thành công 100%, nhưng ở dưới Hiên Viên kiếm, không ai có tư cách cười nhạo ai cả.
- Không phải là tôi, cũng có thể sao?
Lão đạo đưa tay chỉ vào mặt mình.
Cô gái che dù, cười đến xinh đẹp rực rỡ, phảng phất như thể nghe được chuyện cười lớn nhất ở trên đời này.
- Tôi nói rồi, ông đã… chết rồi.
Lão đạo cũng cười.
Dứt khoát ngồi ở trong vũng nước.
Giống như là một lão đầu mắc bệnh lú lẫn của người lớn tuổi.
Một tay ông ta đập vào trong vũng nước trước mặt, giống như một đứa bé bướng bĩnh mặc kệ sau đó sẽ bị mẹ của mình trách phạt, vẫn đang vui đùa, cười nói:
- Cô nào biết được vị ông chủ tiệm sách kia có thể sống sót được hay không?
Nghe vậy.
Cô gái trầm mặc.
Không chỉ là yên lặng, sắc mặt, lại càng là trực tiếp lạnh xuống.
Lúc trước lão đạo đã từng hỏi cô ta, rằng cô ta có hiểu anh ấy hay không.
Thật ra thì, cô ta thực sự không hiểu anh ấy.
Nhưng cô ta lại có thể lấy những lần thất bại máu me đầm đìa liên tiếp, những lần đau thấu tâm can hết lần này tới lần khác.
Để chứng minh một chuyện.
Chứng minh rằng người tên Châu Trạch kia, ở trong lòng anh ấy, rốt cuộc là có địa vị gì.
Chuyện này xuất phát từ trực giác của một người phụ nữ, phụ nữ, trên phương diện trực giác này, là bẩm sinh.
Cô ta có thể cảm giác rõ ràng chuyện đối thủ cạnh tranh của mình là ai.
Doanh câu.
Sẽ để cho anh sống sót.
Cô ta tin chắc.
Cô ta chắc chắn!
- Anh ta, sẽ tiếp tục sống.
Mà Doanh câu, người đàn ông đó, sẽ chết.
Kết thúc đoạn thời gian đó, một cuộc đời oanh oanh liệt liệt.
Mà một khi người đàn ông đó chết đi, còn sót lại người tên Châu Trạch kia.
Sau khi mất đi sức mạnh của Doanh câu.
Anh ta.
Thì tính là thứ gì?
Một người bình thường?
Nói dễ nghe một chút, một con cương thi?
Nhưng cương thi, ở trước mặt cô ta, thì tính là thứ gì chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận