Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 807: Bí mật năm đó (2)

- Xảy ra vấn đề, sau khi ra viện không lâu, tôi đã tạm nghỉ học, bởi vì thân thể càng ngày càng kém, mỗi đêm chỉ cần ngủ sẽ gặp ác mộng, giấc mộng thật khủng bố.
- Cả người giống như bị mộng yểm, không chỉ như thế, cơ thể của tôi, cảm giác chua xót đau đớn này vẫn luôn giày vò tôi.
- Không dẫn đến chết?
- Nếu ông nội của tôi không phải là một lão lang trung, nếu như không phải ông lấy phương thuốc cổ truyền điều trị cho tôi, tôi không sống nổi quá ba tháng.
- A, ông nội cô còn sống chứ?
- Còn sống, nhưng tôi không tiếp xúc với ông, bởi vì anh cũng rõ ràng, người như chúng ta, tiếp xúc nhiều với người bình thường sẽ không tốt cho bọn họ.
- Lại còn là quan hệ huyết thống đời trước, mang theo rất nhiều nhân quả quá nặng.
Châu Trạch gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, nhưng vẫn nhớ kỹ người này.
Nghệ nhân dân gian trâu bò thật sự rất nhiều, mỗi một người đều là bảo vật, mà lão trung y có thể cứu được tính mạng của vị trước mắt này, tay nghề này thật sự khiến người ta bội phục.
Chỉ tiếc thương tổn hiện giờ của ông chủ Châu không phải thuốc và châm cứu có thể trị được, bác sỹ có trâu bò nữa cũng không thể khiến người ta sinh trưởng ngược lại đi?
Nhớ được đời trước có một sản phẩm bảo vệ sức khỏe sinh trưởng ngược lại cháy thật nóng, xưởng còn cố ý tìm tìm minh tinh lão luyện một mực giả bộ nai tơ đến làm phát ngôn, sau cùng chơi đến kết cục lông gà đầy đất.
- Sống thì vẫn sống tiếp, nhưng sống như vậy thật sự chịu tội.
- Ác mộng.
- Ác mộng luôn luôn sống cùng với mình.
- Mỗi ngày đều giày vò lấy thần kinh của mình.
- Đối với người khác mà nói, ngủ là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng đối với tôi khi đó mà nói, ngủ thật sự là một loại tra tấn.
- Hiện giờ thì sao?
Châu Trạch thêm một đao:
- Cô sẽ cảm thấy gặp ác mộng khi ngủ lúc đó cũng rất hạnh phúc đi?
Bà chủ hơi sửng sốt.
Cười gật gật đầu.
Xem như chấp nhận.
Ít nhất còn tốt hơn hiện giờ mình kể cả ngủ cũng không thể ngủ.
- Tra tấn này vẫn luôn kéo dài đến năm tôi ba mươi tuổi, tôi luôn không kết hôn, trong nhà cũng biết tình huống thân thể tinh thần của tôi, cũng không có ai ép tôi.
- Cuối cùng cô chết như thế nào?
Châu Trạch rất hiếu kỳ nói.
- Một phen ngoài ý muốn.
- A.
- Điện giật chết.
- Rất đau đi?
- Ừm, thời gian còn kéo dài hơn dự kiến của tôi, dài đến khiến tôi hối hận.
- Dự kiến?
- Vào sinh nhật ba mươi tuổi, tôi ngồi trong bồn tắm lớn, thả máy sấy tóc đang cắm điện vào.
- Ừm.
Châu Trạch thoáng dừng lại, tiếp tục nói:
- Cũng rất tốt, còn tốt hơn tai nạn xe cộ.
Oanh Oanh vẫn luôn gãi lưng giúp ông chủ nhà mình ở phía sau nghe thấy trọng tâm đề tài của hai người càng ngày càng lệch đi, bất giác hơi buồn cười.
Hai người còn đang nghiêm trang thảo luận chuyện tại sao mình chết.
Có lẽ.
Đây chính là đề tài nói chuyện chỉ có giữa quỷ sai đi.
Dường như Châu Trạch cũng cảm thấy phương hướng đề tài này quá buông thả bản thân, lúc này hỏi
- Khi cô còn sống, kể cả sau khi cô làm quỷ sai rồi, có đi tìm hiểu chuyện đó không?
- Có tìm hiểu, nhưng vô dụng, tôi không biết mặt của người kia, đây là chỗ trí mạng nhất, bởi vì khi đó tôi thật sợ hãi, hiện giờ thật hối hận, lại sợ nữa tôi cũng nên quay đầu lại nhìn xem kẻ đó.
Dù sao khi đó mới là một cô bé mười hai tuổi mà.
- Nhưng mà, chuyện khi đó huyên náo rất rộng rãi, tiếng gió thật nhanh, nghe nói đã chết không ít người.
- Không báo lên?
Châu Trạch hỏi.
Bà chủ lắc đầu:
- Lúc đó người trong nhà đã thảo luận, nhưng vẫn quyết định giấu giếm chuyện này đi.
Đây giống như đạo lý sau khi bé gái bị vấy bẩn.
Rất nhiều người không nguyện ý đi báo cảnh sát.
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó tôi luôn luôn không dừng tìm kiếm, nhưng đều vô ích. Nhưng mà, sau khi tôi làm quỷ sai, lấy thân phận cuộc sống khác lại trở về quê hương, chuyến này lại khiến cho tôi tìm được một manh mối.
- Manh mối gì?
- Đó là năm thứ hai sau khi tôi mở quán lẩu này, là năm thứ ba tôi làm quỷ sai, đêm khuya, trong tiệm tiếp đãi một vị khách ăn lẩu, đã uống không ít rượu, tôi cũng uống một chút với anh ấy.
Châu Trạch nhíu mày.
Không phải nói không phục vụ uống rượu cùng sao?
Dường như nhìn thấu Châu Trạch nghi hoặc, bà chủ bổ sung thêm:
- Dáng dấp của anh ấy cũng tạm.
Châu Trạch ho khan một tiếng, nói;
- Cô có thể không cần giải thích.
- Xin lỗi, đại nhân, tôi uống rượu với anh ấy.
- Sau khi uống rượu xong?
- Anh ấy tính tiền rồi đi.
- A.
- Nhưng mà anh ấy nói, mẹ anh ấy bị bệnh lâu ngày nằm trong nhà, khiến anh ấy rất khổ sở, cũng không phải không có tiền chữa trị hay là bất hiếu gì cả, anh ấy cảm thấy mẹ anh ấy chịu khổ nhiều năm như vậy, khiến cho anh ấy rất khó chịu.
- Mẹ anh ta có vấn đề?
- Ừm, anh ấy nói mẹ anh ấy thường gặp ác mộng, thân thể sẽ luôn co rúm, hơn nữa rất sợ lạnh. Anh ấy dẫn mẹ anh ấy đi rất nhiều bệnh viện trong nước thậm chí nước ngoài chữa trị, nhưng vẫn chưa có hiệu quả gì.
- Mới đầu tôi còn chưa cảm thấy gì, mãi cho đến khi anh ấy nói thời gian mẹ anh ấy bắt đầu phát bệnh, tôi mới cảnh giác.
- Cũng cùng một khoảng thời gian khi cô bị cắn?
- Đúng, thậm chí có thể cùng một ngày, bởi vì anh ấy nói lúc trước mẹ anh ấy bị thương chính là ngày sinh nhật khi anh ấy còn nhỏ, anh ấy nhớ được rất rõ ràng.
- Mà một ngày đó, cũng là ngày tôi bị cắn, tôi nhớ được rất rõ ràng.
- Sau đó thì sao?
- Tôi đi theo anh ấy về nhà, không ngồi trên xe anh ấy, mà đi theo phía sau anh ấy, đến nhà anh ấy.
- Mẹ của anh ta cũng là người bị hại?
- Đúng.
- Có hỏi chưa?
- Tôi vụng trộm lẻn vào trong phòng mẹ anh ấy, nhưng bà ấy đã mất đi thần trí, không hỏi ra được cái gì.
Lúc này Châu Trạch thốt ra:
- Giết bà ta, hỏi thẳng linh hồn chứ sao.
Bà chủ biến sắc.
Có phần không dám tin nhìn Châu Trạch.
Dường như không dự đoán được lời như vậy sẽ được thốt ra từ trong miệng một quỷ bộ đầu.
Phải biết rằng, quỷ sai không thể vô cớ giết dân thường, bằng không sẽ bị âm ty xử phạt.
Châu Trạch ngượng ngùng cười cười.
Bà chủ quỷ sai trước mắt này.
Thật thuần.
Nhưng mà anh cũng không định để cho đối phương cảm thấy mình vô cùng máu lạnh coi mạng người như cỏ rác gì.
Lập tức thuận đường đến một canh gà:
- Bà ta còn sống cũng chỉ tiếp tục chịu tra tấn, giết bà ta tương đương với giúp bà ta thoát khỏi tra tấn;
- Đồng thời còn có thể giúp bà ta và cô cùng nhau báo thù.
- Tôi nói vậy.
- Đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận