Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1617: Tạo người (1)

Nhưng mà, đó là ai chứ?
Ở trong huyệt mộ này, ở ngay trước mặt anh và Thiết hàm hàm?
Mà Thiết hàm hàm lại không có chút phản ứng nào?
Tóm lại.
Người của bộ tộc này.
Xuất hiện rất đường đột.
Lúc đi lại càng đường đột hơn.
Phảng phất như chỉ cố ý vào hôm nay chạy đến soát cảm giác tồn tại một phen, đánh rắm cũng chưa làm được, nói bậy cũng chưa nói, thì đã đi rồi.
Châu Trạch ngồi xổm xuống ở bên cạnh hồ nước.
Hồ nước này vẫn đang gợn sóng lăn tăn.
Màu sắc bên ngoài thật sự không khác biệt với miêu tả trước đó của Canh Thần, giống như thùng chocolate Dove lớn đang bị hòa tan rồi nấu lại ở nơi này vậy, lại khiến cho người ta có một loại: cảm giác mềm mịn như tơ.
Châu Trạch cố ý nghiêng người sang nhìn lão đạo đang đứng ở sau lưng mình một chút.
Lão đạo không rõ vì sao, chỉ chỉ bản thân.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Cứ như vậy.
Trước không tính mạo hiểm.
Rất nhiều người, ở trong nội tâm đều có tình tiết bản thân mới là “thiên mệnh chi tử”, luôn cảm thấy rất nhiều chuyện đều sẽ xuất hiện sự chăm sóc đặc biệt ở trên người mình, nhưng thông thường, rất nhanh sẽ bị hiện thực giáo dục cách làm người.
Châu Trạch mím môi một cái, không lựa chọn để bản thân tiến lên tiếp xúc với cái hồ này trước, mà cứ tiếp tục ngồi như vậy.
Đầu tiên, là con rối giống y như đúc với bản thân đời trước mà Canh Thần đã nói, sau đó lại là bộ tộc nô bộc ban đầu lại lần nữa xuất hiện ở nơi này.
Nếu như bạn nói nơi này không có liên hệ gì với Doanh câu, Châu Trạch thực sự không tin.
Ngược lại cũng không phải là muốn đi chất vấn gì đó, cũng không đi phỏng đoán những nơi khác.
Với Châu Trạch mà nói, nếu Doanh câu thật sự muốn tính kế anh, không biết anh đã sớm chết không biết bao nhiêu lần từ lâu rồi.
Dù cho đời trước đều là làm bước đệm cho cá, giữ lại cho ngày sau sử dụng, chỉ là, nhìn Doanh câu vất vả cực khổ đến mức này, thật giống như cũng không có chuyện gì.
Quan hệ của hai người, thật ra thì từ ngay lần đầu tiên khi Doanh câu đối đầu với Thập Thường Thị ở trong cung điện ở địa ngục, thì đã có sự thay đổi rồi.
Lúc đó Châu Trạch nói, nếu như có thể mà nói, tôi chết thì chết, anh sống tiếp cũng rất tốt rồi, ít nhất, còn tốt hơn là cả hai người cùng chết.
Sau đó.
Doanh câu mang theo Châu Trạch đi qua cầu Nại Hà rất dài và tuyệt vọng, dùng việc bản thân ngủ say, đổi lấy Châu Trạch vẫn còn tồn tại.
Quan hệ của hai người, bắt đầu từ ngày đó, đã thay đổi.
Lúc trước, vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, sau đó, là cùng nhau so xem ai lười hơn.
Mà trước mắt.
Điều ông chủ Châu muốn, không gì hơn một lời giải thích mà thôi.
Chẳng qua là.
Đến lúc này Doanh câu vẫn còn không có bất cứ động tĩnh gì.
Châu Trạch không nhịn được, trực tiếp hỏi ở trong lòng:
- Sao đó?
- Liên… quan… tới… tôi…
Doanh câu đáp lại, chứng tỏ anh ấy vẫn luôn chú ý những chuyện bên ngoài.
Tất cả những chuyện mới vừa phát sinh ở bên ngoài, hẳn là anh ấy cũng đều biết.
Hơn nữa anh ấy cũng thừa nhận, ngôi mộ thất này, hồ nước này, có liên quan với anh ấy.
- Ừm, sau đó thì sao, dùng để làm gì?
Ông chủ Châu hỏi.
- Không… nhớ… được… nữa…
Câu trả lời rất thành thực, thành thực đến tột đỉnh.
- Thực sự không nhớ rõ?
Doanh câu không trả lời nữa, hiển nhiên, anh ấy không nhớ rõ thì chính là không nhớ rõ, lười trả lời vấn đề một lần nữa.
Châu Trạch đưa tay sờ cằm một cái, chuyện này thì thú vị rồi.
Phảng phất như thể mỗi một viên ngói một miếng gạch ở nơi này đều có một quan hệ trời sinh với Doanh câu, nhưng Doanh câu lại không nhớ rõ bản thân đã từng làm thứ này.
Hơn nữa, câu không nhớ rõ kia, không giống như anh ấy đang giả vờ.
Có lẽ, ngôi mộ thất nhỏ bé này, hoặc có thể gọi là cái xưởng nhỏ này, so với cung điện của Doanh câu năm đó, quả thật nhỏ đến mức không đáng nhắc tới mà.
Nhưng bây giờ “trở về chốn cũ”, sao lại có thể một chút ấn tượng cũng không có được chứ?
Châu Trạch đưa tay, thò vào trong hồ nước.
Nước ở trong hồ cũng không phải là nước đá, nói như vậy, là bởi vì hẳn là nước ở dưới đất đều sẽ cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng, nhưng nơi này, thế mà lại ấm áp.
Mang theo một loại cảm giác nhờn nhờn.
Một loại ấm áp, thuận theo bàn tay, bắt đầu từ từ truyền đến khắp tứ chi bách hài của Châu Trạch, vào lúc này, mọi sự mệt mỏi trên cơ thể đều bị quét sạch không còn chút gì.
Nơi này, mới thực sự là nơi bản thân trở về.
Trước đó, thằng bé trai cũng bởi vì loại cảm giác này mà bị lạc lối sao?
Cũng may, thoải mái thì thoải mái, nhưng Châu Trạch vẫn có thể khống chế được.
Dù sao, đời này, bởi vì có quan hệ với Doanh câu, đã từng ăn quá nhiều đồ tốt rồi, trên phương diện năng lực tự kiềm chế thật sự không bình thường, thằng bé trai cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng mà thôi.
Chỉ một chút ấm áp, vẫn không cách nào khiến cho ông chủ Châu bị lạc lối được.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân con gái phải được nuôi trong giàu sang đi*.
(* một quan niệm của TQ “Dùng nghèo nuôi con trai, cùng giàu nuôi con gái”, ý nghĩa đại khái là Nghèo khó để bồi dưỡng ý chí cho con trai, nhưng sự giàu có sẽ giúp con gái bạn lớn lên không bị choáng ngợp bởi hư vinh)
Hồ nước rất sâu, cho nửa cánh tay xuống, vẫn còn chưa thấy đáy.
Móng tay mọc dài ra, lại bắt đầu từ từ ngưng tụ ra từng tầng sát khí, Châu Trạch muốn dò xét thử phạm vi đại khái của hồ nước, chẳng qua là, luồng sát khí này lại giống như châm một điếu thuốc ở trong trạm xăng dầu vậy…
- Ừng ực ừng ực... Ừng ực ừng ực...
Chất lỏng trong hồ, bắt đầu sôi trào lên.
Lão đạo bị dọa sợ đến mức lui về sau thật xa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ông chủ nhà mình tiếp tục đặt tay ở bên trong cái hồ nước đã sôi trào lên kia.
Sau khi sôi sục lên, loại nhẹ nhàng ấm áp trước đó đã không còn nữa, thay vào đó, là một loại cuồng bạo tàn phá bừa bãi.
Phảng phất như thể.
Một giây trước vẫn còn đang đọc sách: trong thơ của Puskin từng viết...
Một giây kế tiếp thì đã mở một buổi tiệc mà tưng bừng: ái vũ thụy kỷ đế*, cùng theo tôi đi nào…
(*cách phát âm của cụm này là “Ài wǔ ruì bā dì” là từ đồng âm trong tiếng trung của “everybody”)
Bạn cần đăng nhập để bình luận