Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1190: Mở cửa, đón khách! (2)

Bất đắc dĩ, lão đạo lại quay đầu lại, phải vào trong cái xe đã biến dạng hết kia mò mẫm một hồi, mới tìm được điện thoại di động, chẳng qua là lúc trước điện thoại di động được đặt ở vị trí giữa xe, lúc xe làm cú bay lượn Thomas flair kia, cũng không biết cái điện thoại di động này bị ném bao nhiêu lần, màn hình cũng đã bể tan nát, mở máy thì có thể khởi động được, nhưng chức năng cảm ứng bình thường cơ bản đều đã tê liệt.
Lão đạo lắc đầu một cái, thở dài, cũng may ông ta có mang theo tiền mặt, không bắt taxi trên điện thoại được, ít nhất còn có thể gọi một chiếc, không đúng sao.
Bất kể như thế nào, trước tiên phải đưa bà cố nội này đi nghỉ ngơi trước.
Đi tới đầu bên kia của hẻm, có lẽ là bởi vì nguyên nhân xảy ra chuyện mà quỷ khí vẫn còn chưa tan hết, tất cả những chuyện phát sinh ở đó, cũng không để cho thế giới bên ngoài cảm nhận được, bên ngoài ngõ hẻm vẫn bình thường như trước.
Đối với chuyện thế này lão đạo đã sớm không còn thấy kì lạ nữa.
Đợi một lúc.
Không bắt được taxi.
Lại có một chiếc xe màu đen chạy tới trước mặt lão đạo, nhìn thấy bộ dạng đang chờ xe của lão đạo, đối phương hỏi:
- Này, đi đâu vậy?
- Đi đâu...
Lão đạo bỗng nhiên nhớ lại, ông chủ phải đi sắp xếp chỗ ở, hẳn là ở khách sạn nào đó, dù sao ông chủ không thể nào để cho cái bà cố nội này vào ở trong tiệm sách được.
Nếu không.
Lúc cái bà cố nội kia muốn đi xem khỉ, tại sao ông chủ lại không mang cô ta quay trở về tiệm sách xem Hầu Tử chứ?
Hẳn là ông chủ đã gửi vị trí khách sạn mà anh đã sắp xếp qua cho ông ta, nhưng bây giờ điện thoại di động hư rồi nha.
Lão đạo sờ một cái đầu, cắn răng.
Được rồi.
Nếu đã là khách quý.
Chiêu đãi ở nơi đắt tiền cũng không sai đi.
- Đến khách sạn có cấp độ sao cao nhất ở Thông Thành đi! ! !
...
Hai bên nở hoa.
Thời điểm bên kia bận đuổi giết Phủ Quân.
Ông chủ Châu cũng đã mang theo tiểu loli quay về tiệm sách.
Vốn là nhìn từ bên ngoài, có vẻ tiệm sách tất cả đều bình thường, nhưng cho đến lúc mở khóa mở cửa đi vào, mới phát hiện ở bên trong khói mù dày đặc đang tràn ngập!
Nếu không phải vách tường bốn phía của tiệm sách xuất hiện cây dây leo chằng chịt cùng với những thứ đóa hoa màu vàng đang hút khỏi mù xuống đất kia.
Có lẽ xe cứu hỏa 119 cũng tới từ sớm rồi.
Mùi vị quen thuộc, tiết tấu quen thuộc.
Ông chủ Châu nhớ lần trước lúc tiệm sách bốc khói như thế này.
Lúc đó Châu Trạch còn tưởng rằng lão Hứa sắp đốt nhà luôn rồi.
Nhưng lần này.
Rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn lần trước!
- Lão Hứa?
Châu Trạch đi vào bên trong làn khói trước mặt, may mà nơi này chính là nhà của bản thân anh, thiết kế bên trong đều đã nhớ kỹ trong lòng rồi, lúc đi tới chỗ quầy bar, đang chuẩn bị đi vòng qua để lên lầu, Châu Trạch chợt phát hiện một bóng người đang ngồi ở phía sau quầy bar.
Hứa Thanh Lãng đang ngồi ở nơi đó uống rượu.
Đúng.
Trong hiệu ứng sân khấu siêu phóng đại được tạo ra bởi một đống băng khô.
Một người đàn ông bề ngoài cực kì xinh đẹp đang ngồi uống rượu ở đó.
Hình ảnh này.
Thật là lôi thôi lếch thếch đến cực hạn.
- Sương mù này, không có độc.
Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
Sương mù này vốn là trận pháp do bản thân cậu ta làm ra, mức độ nồng đậm của sương mù, trực tiếp liên hệ chặt chẽ với khoảng cách với sư phụ của cậu ta và trạng thái hiện tại của ông ta.
- Tôi nói này, lão nhân gia sư phụ anh lại trá thi rồi?
Tần số trá thi này, có chút quá nhanh rồi nha.
Thì ra làm loạn còn có thể nghiện phải không ?
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, ở trước mặt cậu ta, có đặt một thanh kiếm bằng đồng và một loạt pháp khí khác, cậu ta coi như đã lấy hết toàn bộ vốn liếng của mình ra rồi, ngay sau đó, một hơi uống cạn sạch rượu ở trong ly.
Nói:
- Lần này, cũng có thể giải quyết vấn đề này một lần và mãi mãi.
- Cảm ứng được?
Châu Trạch nhớ lại dường như Giải Trãi đã từng đánh giá lão đầu đó, nói là do thứ gì đó sinh ra, lại căn cứ vào thái độ của Thiết hàm hàm một chút, Châu Trạch suy đoán đại khái lão đầu có thể là Khí linh được sinh ra từ pháp khí của một người nào đó.
Chỉ biết là một khi món pháp khí kia còn chưa bị hủy hoặc còn đang trong quá trình vận chuyển, cho dù lão đầu có chết rồi, sau một thời gian ngắn cũng có thể phục hồi như cũ và xuất hiện lại.
Hơn nữa có một điểm có thể chắc chắn là, mặc kệ đến cùng thứ kia có phải pháp khí hay không, hoặc giả là một thứ gì khác, hẳn là nó đã xảy ra vấn đề gì đó.
Nếu không, cũng sẽ không dẫn đến việc mỗi lần lão đầu kia đi ra đều là dáng vẻ điên điên khùng khùng, hơn nữa bản thân lão đầu đã sớm mệt mỏi rồi, đã sớm muốn chết, lại còn không ngừng quanh co lòng võng mãi
Châu Trạch có chút do dự.
Lúc này Khánh vẫn còn đang ở Thông Thành.
Nếu như là lúc bình thường, tìm được vị trí cụ thể của lão đầu đó cùng với bí mật đằng sau, như vậy trực tiếp xông lên giải quyết là được rồi, quả thực không sao cả, anh mở nhân cách nửa gương mặt hoặc là dứt khoát để cho thiết hàm hàm ra tay là được rồi, cũng không có vấn đề gì.
Nhưng ở ngay dưới mí mắt của Khánh, lại để lộ thực lực của bản thân cùng với bí mật của tiệm sách.
Luôn sẽ khiến cho suy nghĩ của người ta có chút do dự.
Nếu phiền phức một cái tiếp nối một cái, đại khái có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, giải quyết từng bước từng bước một, nhưng hai cái phiền toái lại xuất hiện cùng một lúc, cũng làm người ta có chút cảm giác được cái này sẽ mất cái kia.
Nhưng ông chủ Châu cũng không biết là.
Ngay thời điểm anh đang gặp rắc rối.
Một nhân viên ưu tú dưới trướng tiệm sách.
Đã giải quyết hai cái phiền toái này một cách viên mãn rồi.
Giống như nhào bột vậy.
Đã gộp hai cái phiền phức này thành một rồi.
...
- Ừm, đã tới nơi rồi.
Tài xế ngừng xe lại, nghiêng đầu nói:
- Tám mươi tệ nha.
Giá này là trước khi lên xe đã nói rồi, lão đạo trực tiếp đưa tiền, sau khi xuống xe, lại ân cần mở cửa xe giúp cho Khánh – người ngồi ở ghế đằng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận