Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1330: Quá đáng nha (1)

Có lúc, Oanh Oanh thực sự cảm thấy quyển sách «tu dưỡng bản thân của người hầu gái» này thực sự rất lợi hại, thậm chí lý luận của nó còn có thể dùng trong quan hệ quốc tế nữa đấy!
- Gan heo này thái mỏng trước, sau đó dùng bia rửa sạch.
- Tại sao phải dùng bia chứ?
- Có thể rửa sạch mùi tanh và máu tốt hơn.
- Há, được, hiểu rồi.
Oanh Oanh cầm dao bầu trong tay.
Bắt đầu “Băm băm băm băm”.
Tạm thời không nhắc tới chuyện khác, ít nhất kỹ thuật dùng dao của Oanh Oanh đúng thật là rất tốt, sự thuần thục trên phương diện không chế lực độ của cô ấy quả thật khác với người thường
- Đúng rồi, Hứa nương… lão Hứa à.
- Sao?
- Tôi cảm thấy hình như tôi không còn lạnh như trước nữa.
- Đây không phải là chuyện tốt sao?
Ấm áp hơn rồi, mới giống như một người sống bình thường chứ.
Hứa Thanh Lãng cũng có nghe nói một chút chuyện liên quan tới việc cơ thể của Oanh Oanh thay đổi, ngược lại cậu ta lại cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Mọi người đều sống ở trong tiệm sách, mọi người đều như nhau, đều ăn cơm, đều uống nước, đều ngủ nghỉ, thỉnh thoảng có chút cảm sốt đau đầu thì lại được quan tâm một chút, đây mới là cuộc sống.
Nếu không một nhà đầy yêu quái còn sống, chỉ còn một mình bản thân ăn uống đi ngủ, luôn cảm thấy lạnh lẽo đến sợ hãi.
- Không đúng nha, lúc trước khi tôi còn rất lạnh, ông chủ mới thích ở bên cạnh tôi, bởi vì ông chủ sợ nóng, thích lạnh.
Ha ha, đây là sự thật.
Hứa Thanh Lãng nhớ khi bị cúp điện vào mùa hè năm ngoái, tình cờ lão Châu không có ở nhà, cậu ta và lão đạo quả thực nóng đến không còn cách nào nữa, hai người ôm chiếu chạy vào trong phòng của Oanh Oanh nằm ra đất cọ hơi lạnh.
Bây giờ có thể cùng đợi ở trong nhà bếp với Oanh Oanh như thế này.
Thứ có thể cảm giác được vẫn là nhiệt độ ở bếp lửa trong phòng bếp.
Mà phía bên Oanh Oanh.
Trừ khi bạn đến cực kì gần cô ấy.
Nếu không thực sự không cảm giác được nhiệt độ lạnh đến khoa trương giống như lúc trước nữa.
Trên mặt công suất, quả thật giảm xuống không ít.
- Giống như trước đây, ông chủ chỉ cần ở cùng một căn phòng với tôi là đã có thể ngủ thiếp đi rồi, bây giờ tôi không lạnh như vậy nữa, ông chủ phải dính sát vào với tôi, mới có thể cảm giác được loại cảm giác mát lạnh mà anh ấy thích.
- Tôi sợ đợi qua thêm một đoạn thời gian nữa, tôi hoàn toàn không lạnh nữa, có khi nào ông chủ không cần tôi nữa hay không.
Tỷ như lúc mới vừa rồi kia, ông chủ muốn ngủ thiếp đi, phải để cho đầu của cô ấy dựa sát vào vai của anh mới được.
- Không có chuyện gì đâu, chờ đến lúc cô hoàn toàn không lạnh nữa, lão Châu sẽ càng vui vẻ hơn mà mở ra những trò chơi khác, đoán chừng anh ta đã sớm không còn chờ đợi được nữa rồi.
- À, nhân tiện, cắt củ hành này ra giúp tôi.
- Được.
...
- Ông chủ...
Châu Trạch không để ý đến lão đạo, ngược lại đưa tay ôm lấy con đại kim mao ở dưới chân.
Chó, cảm giác trên một vài phương diện của chúng quả thật càng nhạy bén hơn so với con người, lúc này con kim mao được Châu Trạch bế lên, thật là bị dọa sợ đến mức co thành một cục nhỏ xíu, cơ thể còn đang hơi run rẩy nữa.
- Chuyện này...
Lão đạo đưa tay chỉ vào cô gái vừa mới bị ông chủ nhà mình đạp ngất đi.
- Cô ta sẽ để cho chó của…
Lời của Châu Trạch còn chưa nói hết.
Lúc này ánh mắt chợt đông lại một phen.
Kim mao trong tay cũng bị anh quăng xuống.
Sau đó một phát bắt được tay của lão đạo.
Cơ thể nhanh chóng lộn người tránh đi.
- Ông!
Một ngọn lửa màu xanh lam kinh khủng trực tiếp ập tới.
Ngọn lửa lớn vốn đang cháy một cách bình thường ở bên dưới, vào khoảnh khắc ngọn lửa màu xanh lam kia xuất hiện, giống như là bị rút sạch cảm giác tồn tại, bị dập tắt trong nháy mắt.
Ngọn lửa màu xanh lam gần như là đi lướt qua Châu Trạch và lão đạo, ngược lại, lại không tạo thành tổn thương gì với cô gái đang ngất xỉu và con kim mao ở trước mặt kia, dường như là nó có ý thức thuộc về mình, chỉ thiêu đốt mục tiêu mà nó phải thiêu đốt mà thôi.
Châu Trạch không hề có chút do dự nào, sau khi bắt lấy cơ thể của lão đạo tránh thoát được một lần, lại thuận thế đụng nát cửa sổ thủy tinh ở phía sau của căn phòng này rồi nhảy ra ngoài.
Móng tay vạch ra một đường tia lửa ở trên tường.
Chờ đến lúc tới được mặt đất.
Tốc độ cũng đã chậm lại.
Dưới chân hai người.
Là một vườn hoa nhỏ ở phía sau tòa nhà đang bốc cháy.
Ở trước mặt cách đó không xa, còn có một hồ bơi của khu nhà, chẳng qua là hiện tại hồ bơi cũng không mở, bên trong cũng không có nước.
- Ông chủ, thứ mới vừa rồi là gì vậy, quá dọa người rồi.
Lão đạo cũng nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam kia, ông ta cũng biết, ngọn lửa này tuyệt đối không tầm thường, cái loại cảm giác vừa xuất hiện là đã có thể khiến sâu thẳm trong linh hồn của con người run rẩy như vậy, thật sự là quá đáng sợ rồi.
- Tôi cũng không biết, trước tiên ông đứng nguyên ở đây đừng di chuyển, tôi sẽ đi qua gặp cái thứ kia.
Lúc trước trong bụng còn còn chút bất mãn với lão đạo, nhưng đương nhiên lúc này không phải là thời điểm để so đo, trong phạm vi Thông Thành, lại còn có người dám ra tay đánh lén với anh.
Thật đúng là chán sống rồi!
Chẳng qua là.
Dường như ông chủ Châu không hài lòng với thái độ của đối phương.
Bởi vì đối phương căn bản cũng không muốn đánh lén.
Cũng không lo lắng tới chuyện ông Châu đi tìm nó.
Bởi vì đối phương.
Đã chủ động xuất hiện rồi!
Bùn đất trong vườn hoa dưới chân.
Bỗng nhiên truyền ra ánh sáng màu xanh.
Lúc này hai người bọn họ giống như là đang đứng ở trên đỉnh của một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào vậy.
Ông chủ Châu không có chút chần chừ nào.
Năm móng tay trên bàn tay phải hoàn toàn dài ra.
Trực tiếp cắm vào bên trong mặt đất!
Năm sợi xích màu đen hiện ra.
Giống như là một tấm lưới.
Trực tiếp hoàn toàn khóa chặt mặt đất ở dưới chân mình!
Cái nắp sắp bị lật ở bên dưới, mà ông chủ Châu làm vậy đã tương đương với việc lại dán cho nó thêm một lớp băng dán rồi.
Làm xong những chuyện này.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Nhìn lên phía trên.
Một người giấy đang từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận