Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 984 - Trói, tốt nhất là nên trói chặt một chút.

Chẳng trách, Quan âm tại sao lại muốn tự trói chặt mình lại, cũng chính là có liên quan đến cô gái tên Đát Kỷ này?
......
Nàng rốt cuộc là ai?
Nàng ta rốt cuộc là có năng lực gì, mà lại khiến Thánh nhân đều chủ động hành lễ với nàng? Trong lòng Như Ý Chân Tiên và Sa Hoà Thượng tràn ngập sự nghi hoặc.
“Đúng rồi.”
Sa Hoà Thượng nghĩ ra gì đó, mau chóng thúc giục Như Ý Chân Tiên: “Ngươi nhanh trói ta lại đi. Vừa nãy là ngươi chủ động cởi trói cho ta. Không liên quan gì đến ta!”
Như Ý Chân Tiên nhìn Sa Hoà Thượng cũng thúc giục nàng trói lại, vẻ mặt tỏ ra vô cùng suy sụp.
Tiêu rồi, tiêu rồi, xem ra nước đi này của ta đã sai rồi!
Không thể nghĩ đến sư phụ của Tạ Độc Địch thế mà lại lợi hại đến như vậy!
Mọi người trong khách điếm thành phố Tây Lương, giờ đây đang nhìn chằm chằm vào trong bức tranh hư không, cũng chết lặng toàn bộ.
Thậm chí còn không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình.
“Tại sao lại biến thành như vầy? Tại sao Thánh Nhân lại hành lễ với nàng ta?”
Bạch Tinh Tinh vẻ mặt đầy khó hiểu?
“Đúng rồi, là người nào mà lại có thể khiến Thánh Nhân phải hành lễ?”
Xuân Tam Nương cũng bối rối không thể lý giải được.
Tôn Ngộ Không đương nhiên hiểu rõ, cái này nhất định là vì có quan hệ với chưởng quỹ.
Đát Kỷ nhìn thấy thái độ kính cẩn của mọi người, mặt vô cảm nói: “Vừa nãy ta có nghe nói, bông Hỗn Độn thanh liên này của ta, có duyên phận với các ngươi?”
Thái Thượng Lão Quân lập tức lắc đầu nói: “Vừa nãy lão phu nhìn nhầm rồi, bông Hỗn Độn thanh liên này không phải là bông mà Bàn Cổ đã nhân giống lúc trước, không hề có duyên phận với ta.”
Phù Nguyên Tiên Ông: “Càng không có duyên phận với ta.”
Hạo Thiên: “Vừa nãy ta không hề nói cái gì.”
Minh Hà lão tổ: “Ta chỉ là đến để góp vui thôi.”
Côn Bằng Yêu Sư: “Ta chỉ là đến để xem phong thái của Hỗn Độn thanh liên thôi, từ trước đến nay không hề có ý muốn chiếm đoạt làm của riêng.”
Chuẩn Đề Thánh Nhân: “Chuyện này không liên quan gì đến Tây Phương.”
Mọi người lập tức nhanh chóng phủ nhận bản thân có ý đồ chiếm lấy Hỗn Độn thanh liên làm của riêng, nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của những vị đại lão này, Tạ Độc Địch, Như Ý Chân Tiên, Sa Hoà Thượng, và những người trong khách điếm Tây Lương, càng phát càng cảm thấy mơ hồ.
Cảnh này nếu như là không phải tận mắt nhìn thấy được, thì có đánh chết bọn họ cũng không dám tin những người thống trị đứng đầu Hồng Hoang này, thế mà lại sợ hãi trước một cô gái trẻ có tu vi mới chỉ ở bậc Chuẩn Thánh Sơ Kỳ.
Cái này thật sự không phải là nằm mơ đấy chứ?
Đát Kỷ nhìn đám người biết điều, lại nhìn về phía Chuẩn Đề đạo nhân và Như Lai, mặt không có ý tốt nói.
“Đệ tử của ta ở đây chăm chỉ tu luyện, không tranh với đời, các ngươi vì sao muốn phá huỷ đàn tràng của nàng? Còn muốn giết nàng?”
Chuẩn Đề đạo nhân thấy sắc mặt Đát Kỷ không tốt, trong lòng không khỏi lộp bộp, có vẻ thấp thỏm bất an.
Như Lai ở bên cạnh cũng mặt như tro tàn, như nhà có tang.
Lúc đầu hắn cho rằng Tạ Độc Địch chính là một con Tri Chu Tinh không liên quan gì, nhưng không ngờ đối phương lại may mắn như vậy, bái nhận môn hạ của Đát Kỷ.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
“Bốp!”
Đang vào lúc Như Lai không biết làm sao thì đột nhiên một bàn tay nặng nề đánh vào mặt hắn, trực tiếp đánh bay thân thể hắn ra ngoài.
Một cái tát này chính là Chuẩn Đề đạo nhân đánh.
Chính là bần đạo tử đạo hữu bất tử, nếu chuyện này là do Như Lai làm ra thì cũng chỉ có thể đẩy Như Lai ra, làm cho Đát Kỷ nguôi giận.
Sau khi Chuẩn Đề đạo nhân đánh bay Như Lai ra thì dùng pháp thuật kéo Như Lai về, sau đó tiếp tục hành hung.
Vô số cái tát rơi xuống, cả hai bên trái phải: “bộp bộp”không ngừng vỗ vào mặt Như Lai.
Hắn còn vừa đánh vừa mắng:
“Đều tại cái thứ không có mắt nhà ngươi, đệ tử của Đát Kỷ tiên tử sao ngươi có thể trêu chọc vào?”
Như Lai Phật Tổ vội vàng khóc rống lên, nước mắt giàn giụa cầu xin tha thứ:
“Thánh Nhân minh giám, việc này không thể chỉ trách mỗi đệ tử, là Quan âm đốt đạo quan của Tạ Độc Địch, việc này phải trách Quan âm.”
Quan m: “...”
Nàng nghe Như Lai từ chối trách nhiệm, còn đẩy lên người nàng thì trong lòng lập tức muốn chửi một câu.
Đám người Hạo Thiên, Dao Trì, Côn Bằng nhìn Như Lai bị hành hung, rất nhanh đã bị đánh đến mẹ cũng không nhìn ra. Da mặt mấy người không khỏi điên cuồng co giật lại.
Vẻ mặt tràn đầy vẻ hả hê, còn có một ít đồng tình.
Dù gì Như Lai cũng là tồn tại đi theo chân bọn họ, ngồi ngang hàng, nhưng hôm nay lại giống như tôn tẻ bị Chuẩn Đề hành hung dạy dỗ như vậy. Thật sự là thế sự vô thường!
May mắn chúng ta không trêu chọc đệ tử của Đát Kỷ, nếu không… người bị hành hung lúc này có thể sẽ là chúng ta!
So với đám người Hạo Thiên đang cảm khái thì Tạ Độc Địch, Như Ý Chân Tiên, còn cả Bạch Tinh Tinh, Xuân Tam Nương, Đường Tăng, thậm chỉ cả Tôn Ngộ Không, những người này thì xem đến trợn tròn cả mắt.
Như Lai bị hành hung, nếu là trước đây thì bọn họ quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dù sao đây cũng là Phật Tổ!
Đặc biệt là Đường Tăng, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đột nhiên vỡ nát, cũng không còn động lực tiếp tục đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa.
Đến cả Như Lai Phật Tổ không gì không làm được như vậy còn bị đánh đến khóc lóc thì còn đi Tây Thiên lấy chân kinh gì nữa?
Đến cả Phật Tổ còn khó bảo toàn tính mạng thì chân kinh của hắn, có giữ được chúng sinh sao?
Đường Tăng có vẻ vô cùng choáng váng.
Hiện trường, chỉ có một người có vẻ mặt vô cùng thống khoái.
Đó chính là Kim Linh Thánh Mẫu.
Đa Bảo phản bội Triệt giáo, khiến cho trên dưới Triệt giáo đều thống hận cực kỳ.
Chỉ tiếc là Đa Bảo được Tây Phương giáo phù hộ, tu vi toàn thân cũng đột nhiên tăng mạnh tu luyện đến cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn, Triệt giáo không có cách nào báo thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đa Bảo biến thành Như Lai, tác oai tác quái, chịu kính ngưỡng của vạn giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận