Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1456 - Lặng lẽ phối hợp Đát Kỷ giả vờ!

“Đúng rồi, Tiểu Tê Tử, chụp lại cảnh này cho cô cô, trở về ta sẽ khoe khoang Tam Tiêu bọn họ một chút, để cho bọn họ thấy, ta đánh cường giả Đại Đạo như thế nào. Đúng rồi, nhất định phải dùng chức năng làm đẹp đó.”
Nghe Đát Kỷ âm thầm truyền âm, Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng hai người họ vẫn phải phối hợp biểu diễn với Đát Kỷ.
Hết cách, ai bảo nàng là muội muội (cô cô) chứ!
Nhìn “động tác đẹp mắt” hóa tất cả công kích của mình thành vô hình của Đát Kỷ, Tiểu Ngư khiếp sợ đến mức da đầu đều muốn nứt ra.
Hắn nghĩ không ra, sao lại như vậy?
Sao thực lực của Đát Kỷ lại mạnh như vậy?
Chẳng phải bản thân vô địch ở Thiên Cơ sơn sao?
Tại sao đã thi triển toàn bộ công kích, vẫn không thể bắt được Đát Kỷ?
Thậm chí cũng không thể khiến Đát luống cuống tay chân.
Vậy thì gọi là vô địch gì nữa?
“Hệ thống, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao nàng có thể chặn được công kích của ta?”
Vu Tiểu Ngư lớn tiếng hỏi hệ thống ở trong lòng.
Âm thanh máy móc của hệ thống trả lời: “Ký chủ đang ở trong phạm vi Thiên Cơ sơn, sẽ có thực lực Đại Đạo, chỉ là thực lực của đối thủ cũng đạt tới Đại Đạo, mới có thể chặn được công kích của ký chủ.”
Nói như vậy, Đát Kỷ thật sự là Đại Đạo!
Sắc mặt Vu Tiểu Ngư trở nên vô cùng âm trầm.
Nếu như Đát Kỷ là Đại Đạo, vậy hôm nay sẽ không cách nào đánh bại nàng.
Cũng không thể có được hệ thống của nàng.
Điều này khiến Vu Tiểu Ngư rất thất vọng.
Điều duy nhất khiến cho Vu Tiểu Ngư dễ chịu đôi chút là dù hắn không thể đánh bại Đát Kỷ, nhưng Đát Kỷ cũng không cách nào đánh bại hắn.
Hắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao thì mọi người đều là Đại Đạo, cũng không tồn tại ai mạnh ai yếu.
Trong lòng Vu Tiểu Ngư khẽ động, lập tức dừng công kích, không định đánh nhau nữa.
Đát Kỷ thấy sóng cuồng pháp tắc xung quanh ngừng lại, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm chưa thỏa mãn.
Nàng vẫn chưa giả vờ đủ mà!
Vẻ mặt Đát Kỷ ghét bỏ nói với Vu Tiểu Ngư: “Vừa rồi nói nhiều lời như vậy, kết quả ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao? Rác rưởi!”
Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử: “...”
Một Chuẩn Thánh lại gọi người có thực lực Đại Đạo là rác rưởi, Lý Nguyên cảm thấy da mặt muội muội còn dày hơn cả phòng ngự của Hỗn độn chí bảo.
Thấy dáng vẻ kiêu ngạo cuồng vọng của Đát Kỷ, Vu Tiểu Ngư sắp cắn nát răng rồi.
Vậy mà lại gọi Đại Đạo là rác rưởi?
Có rác rưởi nào mạnh như vậy không?
Hơn nữa, chẳng phải ngươi là Đại Đạo, nếu ta là rác rưởi, không phải ngươi cũng là rác rưởi sao?
Vậy thì còn chảnh cái gì?
Tuy không thể làm tổn thương ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng làm tổn thương ta!
Tuy trong lòng chửi bới không thôi, nhưng Vu Tiểu Ngư vốn không biểu hiện ra ngoài.
Hắn nhẫn nại nói với Đát Kỷ: “Không ngờ ngươi cũng là Đại Đạo, nếu mọi người đều là Đại Đạo thì không ai làm gì được ai cả, vậy chúng ta vẫn nên dừng tay giảng hòa, không nên vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí.”
Vẻ mặt Đát Kỷ khinh thường nói: “Ai muốn dừng tay giảng hòa với ngươi chứ? Ngươi cũng xứng sao? Năm lần bảy lượt muốn gây bất lợi cho ta, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi hiểu, có những người, ngươi không bao giờ trêu chọc được.”
Thấy Đát Kỷ không khách sáo như thế, Vu Tiểu Ngư cũng không khỏi tức giận.
Vốn song phương thực lực tương đương, nên hắn không muốn đánh nhau vô ích.
Nhưng nếu Đát Kỷ đã không chịu buông tha, vậy hắn phụng bồi đến cùng là được.
Tránh cho rằng hắn yếu đuối dễ bắt nạt.
“Hừ, ta muốn xem xem ngươi có thể dạy dỗ ta như thế nào!”
Vu Tiểu Ngư lạnh mặt nói.
“Ngươi sẽ thấy ngay thôi!”
Đát Kỷ nói xong, hai tay lập tức vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, sau đó chỉ vào Vu Tiểu Ngư nói: “Khốn cẩu liên, giam cầm.”
Đồng thời trong lòng nàng cũng gọi ca ca: Lão ca, dùng xích sắt trói chặt hai tay hai chân với cổ của hắn lại.
Đương nhiên Lý Nguyên sẽ không để muội muội mất mặt, hắn lập tức điều khiển bản nguyên Hồng Mông, bao trùm lên trên người Vu Tiểu Ngư mấy tầng pháp liên thời gian.
Vu Tiểu Ngư nhìn Đát Kỷ, cười giễu liên tục.
Tuy cơ thể hắn không nhúc nhích, nhưng thật ra đã âm thầm tế xuất vô số đạo ấn phòng ngự, bao phủ không gian, thời gian quanh người hắn.
Muốn giam cầm ta ở Thiên Cơ sơn, ngươi không có bản lĩnh này!
Vu Tiểu Ngư tràn đầy tự tin suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay, cổ chân, cổ đột nhiên bị cái gì đó bao trùm, siết chặt đến mức gân cốt của hắn đau đớn không thôi.
Chỉ thấy mấy sợi xích màu bạc không biết xuất hiện từ lúc nào kìm chặt ở cổ, cổ tay, cổ chân của hắn.
Mà những đạo ấn phòng ngự hắn bố trí hoàn toàn không phát ra nổi bất kỳ tác dụng nào.
Vu Tiểu Ngư sợ hãi, trên người lập tức bắn ra từng tầng huyền quang sáng lạn quy thành một tầng huyền quang màu đen, chỉ thấy vô số ngọn lửa màu đen thêu đốt hừng hực ở cổ tay, cổ chân, cổ của hắn.
Đây là Hồng Mông Thánh hỏa, có thể đốt vạn vật vũ trụ, chư thiên vạn pháp.
Huyền quang màu đen sáng lên, lại có một tầng huyền quang màu trong suốt phát ra, đây là Hồng Mông chi băng.
Có thể đóng băng thời không, kết đông sinh mệnh luân hồi.
Huyền quang trong suốt còn chưa dừng lại, lại có một tầng huyền quang màu tím sáng lên từ trên người Vu Tiểu Ngư.
Đây là cương phong thời gian, có thể làm tiêu tan chư thiên hoàn vũ, quá khứ tương lai.
Mỗi một tầng huyền quang là một pháp tắc đại đạo kinh khủng có thể nghiền nát vạn vật Hồng Mông.
Giờ phút này, Vu Tiểu Ngư đã bật hết hỏa lực, có ý đồ tránh thoát trói buộc trên người.
Nhưng dù hắn vận chuyển pháp tắc như thế nào, thì đều tốn công vô ích.
Vu Tiểu Ngư từ đầu đến cuối đều không thể phá hủy thời gian pháp liệm trên tay, trên chân, trên cổ, mà ngón tay của Đát Kỷ không ngừng biến hóa, cơ thể của Vu Tiểu Ngư cũng không ngừng biến hóa, vặn vẹo theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận