Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 339 - Hạo Thiên Dao Trì cũng sụp đổ!

Lý Nguyên: “Đúng lúc ta cũng mang theo đàn, có thể đệm đàn cho ngươi.”
Lý Nguyên và Hằng Nga đánh đàn nhảy múa ở Quảng Hàn cung, mà Hạo Thiên và Dao Trì lại có tinh thần ảm đạm bên trong đại điện của Thiên cung.
Giờ phút này, thương thế trên mặt hai người họ đã được bản thân chữa lành.
Chỉ có điều, rung động và sợ hãi trong lòng lại khó có thể ổn định.a
“Rốt cuộc người này là ai? Tại sao trước đây chưa từng nghe qua?”
Giọng nói của Hạo Thiên sợ sệt không nói nên lời.
Dao Trì lại lặng lẽ không nói gì, nghi hoặc của nàng không ít hơn Hạo Thiên.
Bọn họ vốn tưởng rằng Hồng Quân chính là… tồn tại chí cao duy nhất của hồng hoang, nhưng đến hiện tại, bọn họ mới phát hiện hồng hoang này còn có nhân vật ngang hàng với Hồng Quân.
Không, không phải là ngang hàng, bọn họ phát hiện ra từ thái độ của Hồng Quân đối với Lý Nguyên, dường như Hồng Quân đang sợ Lý Nguyên.
Nếu không, với tính cách của Hồng Quân, hắn sẽ không thờ ơ với người sỉ nhục mình.
Mà phát hiện này lại khiến cho Hạo Thiên và Dao Trì càng thêm khó tin.
Ngay khi Hạo Thiên và Dao Trì đang suy đoán thân phận của Lý Nguyên thì Hồng Quân phiêu nhiên đến.
Hạo Thiên và Dao Trì nhìn thấy Hồng Quân, bất chấp kinh ngạc, vội vàng khom người hành lễ: “Đệ tử bái kiến lão gia.”
“Mời lão gia ngồi.”
Hồng Quân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ đầu tiên.
Hắn nhìn Hạo Thiên và Dao Trì, nói: “Ta tới nơi này là muốn nhắc nhở các ngươi một chút, nhớ kỹ đừng đi tìm Lý đạo hữu trả thù, đó là tồn tại các ngươi vĩnh viễn không thể trêu chọc được.”
Hạo Thiên cười khổ: “Cho dù lão gia không nhắc nhở thì đệ tử không dám đắc tội Lý tiền bối nữa.”
Dao Trì cũng gật đầu sợ hãi.
Thực lực mà Thược Dược thể hiện ra khiến nàng hoàn toàn không sinh ra được chút suy nghĩ trả thù nào cả.
“Xin hỏi lão gia, rốt cuộc Lý tiền bối đó là đại năng phương nào... Tại sao trước kia đệ tử chưa từng nghe nói đến sự tích của hắn?”
Dao Trì thăm dò hỏi Hồng Quân.
“Còn có Thược Dược tiền bối đó nữa, tại sao đệ tử cảm giác hình như nàng là… của Lý tiền bối.”
Hạo Thiên không dám nói ra miệng hai chữ người hầu, sợ bị Thược Dược cảm giác được, rơi vào đại tội bất kính.
Hồng Quân tiếp lời: “Giống người hầu đúng không?”
Hạo Thiên vội vàng gật đầu.
Hồng Quân: “Bởi vì nàng vốn là người hầu của Lý đạo hữu.”
Tạch! Chỉ nghe thấy hai tiếng cằm rơi xuống đất vỡ vụn vang lên.
Hạo Thiên và Dao Trì đều có vẻ mặt nghẹn họng.
Bọn họ không ngờ Thược Dược bá thiên tuyệt địa, khủng bố như vực sâu, lại thật sự là nữ bộc của Lý Nguyên.
“Điều này, sao có thể?”
Hạo Thiên hơi lắp bắp kêu lên: “Thực lực như thế, sao có thể là người hầu?”
Dao Trì suy đoán: “Lẽ nào thực lực của Lý tiền bối mạnh hơn sao?”
Hồng Quân chậc lưỡi, nói: “Thật ra Lý đạo hữu còn có một nam bộc, thực lực của nam bộc đó giống với Thược Dược, đều là cảnh giới Thiên Đạo.”
Bịch! Hai chân của Hạo Thiên và Dao Trì mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Bọn họ quả thật không dám tin vào lỗ tai của mình.
Có một nữ bộc Thiên Đạo đã không thể tưởng tượng nổi rồi, lại còn có một nam bộc Thiên Đạo… Điều này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Hạo Thiên và Dao Trì.
Sao Lý Nguyên lại lợi hại như vậy? Để Thiên Đạo làm tôi tớ, lẽ nào hắn là người có thể tu luyện đến Đại Đạo như trong truyền thuyết sao?
“Tại sao hồng hoang có nhân vật lợi hại như vậy mà trước đây bọn ta lại chưa từng nghe qua sự tồn tại của hắn?”
Dao Trì lấy lại tinh thần, nghĩ mãi không thông nói.
Hồng Quân nói: “Hai mươi mấy năm trước Lý đạo hữu mới xuất hiện, lại một mực làm việc khiêm tốn, nên tất nhiên các ngươi không biết sự tồn tại của hắn.”
Hạo Thiên: “Hai mươi mấy năm trước mới xuất hiện? Lẽ nào trước kia Lý tiền bối luôn ở ẩn tu luyện sao?”
Hồng Quân: “Thật ra hắn cũng chỉ có mấy chục tuổi.”
Tạch! Tròng mắt của Hạo Thiên và Dao Trì lập tức bị khiếp sợ rơi xuống đất.
Mới mấy chục tuổi? Sao có thể mấy chục tuổi được, tất nhiên không thể là Đại Đạo.
Nhưng nếu không phải là Đại Đạo, tại sao hắn có thể có người hầu Thiên Đạo? Vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu Hạo Thiên và Dao Trì, khiến cho da đầu bọn họ muốn nổ tung.
Chỉ cảm thấy những gì đã trải qua ngày hôm nay đều không thể tưởng tượng được, đã phá vỡ lẽ thường.
Một lát sau, lúc này Hạo Thiên mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn lẩm bẩm nói: “Lý tiền bối mới mấy chục tuổi, vậy tu vi của hắn…”
Hồng Quân cảm khái lắc đầu: “Trước đây, ta luôn cho rằng hắn thật sự chỉ có Địa Tiên kỳ, nhưng hiện tại ta không hiểu.”
Hạo Thiên và Dao Trì không ngờ hồng hoang này còn có chuyện mà Đạo tổ không hiểu.
Lý Nguyên này thật sự quá thần bí...
Sau khi Lý Nguyên nhận Hằng Nga làm tỳ nữ thì tạm thời ở lại Nguyệt cung.
Lúc rãnh rỗi thì vừa uống rượu đánh đàn, vừa thưởng thức điệu múa Hằng Nga dành cho hắn, ngày thường đi dạo Nguyệt cung, cuộc sống trôi qua nhàn nhã thoải mái.
Lý Nguyên ở Nguyệt cung hơn nửa tháng, lúc này mới trở về trang viên.
Hôm nay.
Lý Nguyên thấy thời tiết không tồi, cuối thu không khí dễ chịu, nên vừa nướng thịt, vừa thả diều tranh ở trong viện.
Dương Mi đạo nhân ngửi thấy mùi thơm, lập tức bưng bát đũa gấp gáp chạy tới.
“Lý lão đệ, đây lại là món ngon gì vậy?”
Dương Mi đạo nhân một bên thèm nhỏ dãi nhìn thịt nướng, một bên hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ sắp chảy ra nước bọt của Dương Mi đạo nhân, vẻ mặt ghét bỏ phất tay nói: “Ngươi tránh xa giá thịt nướng chút, nước bọt sắp chảy lên bên trên rồi.”
“Được, xa một chút thì xa một chút, chỉ cần Lý lão đệ đừng đuổi ta ra ngoài là được.”
Dương Mi đạo nhân biết nghe lời phải.
“Bộp bộp bộp bộp.”
Ngay lúc Lý Nguyên đang nướng thịt, đột nhiên bầu trời truyền đến động rĩnh của một trận đánh nhau.
Dương Mi đạo nhân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên giẫm lên Phong Hỏa Luân, trong tay cầm Hỏa Tiêm Thương, đang đuổi giết một nam tử mặc áo giáp màu đen.
Nam tử mặc áo giáp vừa ngăn cản công kích của thiếu niên, vừa cuống quít chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận