Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1851 - Nỗi khiếp sợ của Lý Đại Chủy!

Thấy Lý Nguyên không có ý kiến gì, Đồng Tương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cũng có hảo cảm với Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy người này cao quý không thể diễn tả, nhưng lời nói cử chỉ đều không hề cao ngạo, coi thường người khác như các con cháu thế gia khác.
Ngoại trừ có hơi chém gió quá đà ra thì có thể nói là hoàn hảo.
Đáng tiếc, ta gặp Lão Bạch trước, nếu không thì… Không thì cái gì chứ, Đồng Tương Ngọc không thể không xấu hổ mà nghĩ tiếp, có hơi ngượng ngùng!
Nàng thấy Lý Nguyên nếm đồ ăn thì hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử cảm thấy hương vị thế nào, không biết trù nghệ có hợp khẩu vị Lý công tử hay không?”
Lý Đại Chủy nghe vậy, không đợi Lý Nguyên đánh giá đã nói hết ra trước: “Ta nói một câu trước tiên, trước đây ta đã làm đại trù ở Hoàng Hạc lâu. Đúng rồi, ngươi hẳn là biết Hoàng Hạc lâu chứ? Khách điếm khá lớn nổi danh trong thành Trường An, cũng đều là quý nhân quan lướn, danh nhân mặc khách. Xong rồi, ngươi đánh giá đi.”
Lý Nguyên cười nói: “Hoàng Hạc lâu ta cũng đã đi qua mấy lần, đồ ăn ngươi nấu, cùng với đồ ăn của Hoàng Hạc lâu rất khác biệt. Đồ ăn ngươi nấu tràn ngập khí tức của nhà.”
“Ngươi đã đi qua Hoàng Hạc lâu á? Thật hay giả vậy?”
Lý Đại Chủy kinh ngạc nhìn Lý Nguyên.
Việc này, không trùng hợp như vậy chứ?
Cảm giác như chẳng thể tin nổi!
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đi qua rồi, bình thường ta thích vui chơi giải trí, nghe Bình Thư một chút, chơi gì gì đó vui vui, vì vậy các hàng quán cao thấp trong thành Trường An, trà lâu tửu quán, hầu như đều đã từng đi qua. Ta nhớ bốn năm trước, ở trù phòng Hoàng Hạc lâu có một tạp dịch rửa chén bát, có dung mạo khá giống ngươi.”
Vãi chưởng!
Đại Chủy há hốc miệng thiếu chút nữa rơi cằm.
Bốn năm trước, hắn đúng là rửa chén bát tại hậu trù Hoàng Hạc lâu!
Con mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy?
“Rửa chén bát?”
Quách Phù Dung nhìn chằm chằm Lý Đại Chủy với vẻ mặt cười quái dị, nói đùa: “Hà hà, không phải ngươi nói ngươi làm đại trù ở Hoàng Hạc lâu sao? Sao lại thành tạp dịch rửa chén bát rồi, là xảy ra chuyện gì vậy ta?”
Lý Đại Chủy dù chết vẫn mạnh miệng nói: “Người đó không phải ta đâu, ta đường đường là đại trù Hoàng Hạc lâu, sao có khả năng là tạp dịch rửa chén bát? Nhất định là do Lý công tử nhìn lầm rồi, dù sao trên đời này người có dáng dấp tương tự nhau, cũng chẳng ít!”
Lý Nguyên lại nói: “Lúc đó làm việc vặt cùng với ngươi còn có một người tên là Mã Trác Tứ, ngươi còn nhớ không? Sau khi ngươi đi không, hắn cũng không làm ở Hoàng Hạc lâu nữa.”
“Đậu xanh rau má!”
Đại Chủy cũng không nhịn được nữa, trực tiếp văng tục.
“Chuyện cũng đã xảy ra bốn năm trước rồi ngươi còn nhớ rõ sao, trí nhớ của ngươi quá tốt rồi đó?”
Bộ dạng của hắn bây giờ chính là thừa nhận việc hắn làm tạp dịch rửa chén bát tại Hoàng Hạc lâu.
“Khinh bỉ!”
Đám người lập tức dựng thẳng ngón giữa với Lý Đại Chủy. Đại Chủy chột dạ nói: “Tuy ta không phải đại trù Hoàng Hạc lâu, nhưng mà chỉ bằng việc nhiều năm tham quan học tập kinh nghiệm đại trù Hoàng Hạc lâu xào rau làm bánh ngọt, tay nghề của ta cũng không kém đâu. Không phải bình thường các ngươi đều rất thích ăn đồ ăn ta làm sao?”
Quách Phù Dung: “Không phải là thích, mà đó là không có lựa chọn khác.”
Tiểu Bối cũng gật đầu đồng ý nói:
“Nếu mà ta được chọn, ta đã sớm muốn đổi khẩu vị một chút.”
Bây giờ Vô Song còn chưa tới, vì vậy toàn bộ khách điếm chỉ có mình Lý Đại Chủy biết nấu cơm.
Đồng Tương Ngọc nói: “Ta nói mà nếu ngươi là đại trù Hoàng Hạc lâu, sao chỉ biết làm đi làm lại mấy món này, xào đi xào lại mấy món ăn, cuối cùng ta cũng biết nguyên nhân rồi.”
Sau đó Lữ Tú Tài với Gia Cát Lượng nói: “Ta trước đây có chút hoài nghi với Đại Chủy, nếu Hoàng Hạc lâu nổi danh, mấy món ăn xào nấu trong đó, không có vị giống đồ ăn của Đại Chủy.”
Lý Đại Chủy thấy mọi người đều ghét bỏ hắn, nhất thời bất mãn: “Không phải các ngươi đều yêu thích đồ ăn của ta sa, có bản lĩnh thì sau này đừng ăn đồ ăn của ta nữa.”
Đồng Tương Ngọc trấn an nói: “Không phải là không thích, mà là ăn chán rồi, mấy món này mấy năm nay đều ăn đi ăn lại, ngươi nói có chán hay không?”
Lý Đại Chủy bất đắc dĩ nói: “Món khác ta có biết làm đâu!”
Mọi người:” …”
Đồng Tương Ngọc: “Không biết làm thì học đi.”
Lý Đại Chủy: “Ta cũng muốn đi học lắm chứ , nhưng đâu có ai dạy ta đâu!”
Mọi người: “…”
Lý Nguyên vừa chậm rãi ăn uống, vừa nghe tiếng cãi vã của mọi người.
Cảm thấy nó rất là thú vị.
Đồng Tương Ngọc nhẫn nhịn nói với Đại Chủy “Không ai dạy, thì phải tự sáng tạo đi chứ.”
Lý Đại Chủy mê man nói: “Đồ ăn chỉ có vài cách làm đơn giản là rán, xào, luộc, nấu, hấp, làm sao để sáng tạo?”
Lữ Tú Tài thuận miệng nói: “Nếu không thể sáng tạo trong phương thức gia công, vậy thì sáng tạo trong nguyên liệu nấu ăn là được rồi.”
“Bốp bốp bốp.”
Đồng Tương Ngọc: “Chúng ta hãy cùng nhau vỗ tay cho sự cơ trí của Lữ Tú Tài.”
“Bốp bốp bốp….”
Ngoại trừ hai người Hình bộ đầu cùng Yến Tiểu Lục ra, mọi người đều vỗ tay cho Lữ Tú Tài.
Ngay cả Lý Nguyên cũng không ngoại lệ.
Sau khi vỗ tay khen ngợi, Đồng chưởng quỹ nói với Đại Chủy: “Ngươi xem, Lữ Tú Tài đã nói ra phương pháp sáng tạo cho ngươi, vì vậy ngươi đừng nói ngươi không thể làm được nữa.”
“Sáng tạo trong nguyên liệu nấu ăn?”
Vẻ mặt Đại Chủy nhất thời như nghĩ tới gì đó.
“Hình như ta có ý tưởng, linh cảm lúc này đang điên cuồng phun trào trong đầu ta.”
Đồng Tương Ngọc vui vẻ nói: “Có ý tưởng là tốt rồi, như vậy đi, tối hôm nay, ngươi làm tám dạng đồ ăn sáng tạo cho ta, hai món rau trộn, bốn món đồ nóng, cộng thêm một món đồ ngọt, một tô canh nữa.”
“Hả?”
Đại Chủy trợn tròn mắt: “Cũng quá gấp rồi đó?”
Đồng Tương Ngọc nói: “Không phải linh cảm của ngươi đang trào ra như suối sao? Từ giờ đến buổi tối còn tận mấy cái canh giờ, như vậy là đủ rồi, ta xem trọng ngươi đó.”
“Gì, đây không phải lời kịch của ta sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận