Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1893 - Đâm hình nhân, Cẩm Y vệ!

Chỉ cảm thấy làm cho nữ thần thương tâm, là một chuyện tội lỗi cực kỳ không thể tha thứ.
Loan Loan nhìn ánh mắt si mê của những người xung quanh, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý.
Nam nhân, chẳng qua là đồ chơi trên đầu ngón tay nàng mà thôi!
Lý Nguyên nghe thấy lời của Loan Loan, bèn lạnh nhạt trả lời: “Ngươi đừng nói chuyện với ta, về sau cách ta xa một chút là được.”
Loan Loan: “...”
Chút đắc ý nàng sinh ra, tức khắc mất sạch.
Loan Loan ở trong lòng, hung hăng đâm hình nhân!
Đại móng heo này, cho ngươi không hiểu phong tình, cho ngươi kêu ta tránh xa một chút, cho ngươi kêu ta đừng nói chuyện, cho ngươi nhìn ta không thuận mắt!
Vừa ở trong lòng hung hăng đâm hình nhân, Loan Loan vừa oán giận.
Sau khi đâm hình nhân dáng dấp y hệt Lý Nguyên đến chi chít lỗ, tâm trạng Loan Loan mới hơi dễ chịu hơn phần nào!
Ngươi nhớ cho bản tiểu thư, nếu bản tiểu thư không mê ngươi đến nói gì nghe nấy, bản tiểu thư không tên Loan Loan nữa!
Loan Loan ở trong lòng âm thầm nổi khùng!
Mấy người Lục Tiểu Phụng, cùng Lý Tầm Hoan, Kiều Phong, Lão Bạch, không nhịn được âm thầm vì Lý Nguyên giơ ngón cái.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, đều có thể vô tình cự tuyệt, đây mới là nam nhân chân chính, tấm gương của chúng ta!
Hùng Bá hỏi Loan Loan: “Người này không hiểu phong tình, cô nương có muốn hợp tác với bọn ta không, đến lúc đó, cô nương muốn làm gì hắn, còn không phải là mặc cho cô nương chi phối?”
Ánh mắt Loan Loan xoay động, sảng khoái gật đầu nói: “Hùng bang chủ nói chí phải, được, ta hợp tác với các ngươi.”
Hùng Bá tức khắc vui mừng khôn xiết, hắn tán thưởng: “Đây mới là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không giống như có mấy người…”
Khoé mắt hắn liếc qua Lý Tầm Hoan.
“Dán mông lạnh mấy lần, thế mà còn không hết hi vọng.”
Lý Tầm Hoan: “...”
Hắn không cho là đúng nhún vai, tiếp tục uống rượu cùng Lục Tiểu Phụng.
Hùng Bá nói với những người nguyện ý hợp tác: “Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, trước tiên bắt lấy Lý Nguyên, rồi từ từ thương lượng xử trí hắn thế nào.”
Theo lời Hùng Bá vừa dứt, vô số uy áp, lập tức từ các hướng khác nhau của khách điếm, cùng bao phủ Lý Nguyên mà đến.
Uy áp kinh khủng, ép hư không đến mức đổ sụp nổ tung.
Trái tim đám người Lão Bạch, Quách Phù Dung, không nhịn được nhảy lên đến cổ họng.
Kiều Phong đối mặt với khủng bố tuyệt luân, liên tục không ngừng như vậy, cũng không nhịn được có vẻ thúc thủ vô sách, hữu tâm vô lực.
Hắn muốn xuất thủ giúp Lý Nguyên, nhưng uy áp tập kích về phía Lý Nguyên quá nhiều, hắn có thể ngăn cản một hai luồng, lại không ngăn được mười luồng, hai mươi luồng.
Nên làm sao đây?
Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn ân bị tặc nhân làm hại ư?
Trong lòng Kiều Phong chợt quyết tâm, lập tức lắc mình bay về phía Lý Nguyên, chuẩn bị lấy thân thể của mình, chắn trước mặt Lý Nguyên.
Bất kể thế nào, hắn đều sẽ không thờ ơ không để ý đến ân công.
Đùng đoàng!
Lúc này, tiếng sấm bên ngoài khách điếm càng lớn hơn, mưa rơi rơi càng nặng hạt hơn, bóng đêm, đã toàn bộ buông xuống.
Mắt thấy vô số uy áp, sắp đánh vào trên người Lý Nguyên, mà lúc này, Kiều Phong còn chưa bay đến trước mặt Lý Nguyên, song, ngay lúc chỉ mành treo chuông, chỉ thấy một đám người thần bí đầu đội đấu lạp, người mặc Phi Ngư phục, eo giắt Tú Xuân đao, từ trong mưa to nửa đêm, kèm theo sấm chớp rền vang, yên lặng đi vào Đồng Phúc khách điếm.
Sau khi đi vào khách điếm, đấu lạp trên đầu và y phục trên người đám người đó, vẫn là khô ráo.
Nước mưa, không hề để lại một vệt nước trên người đám người.
Nhìn đám người kỳ quái này đi vào khách điếm, trong khách điếm, ngoài Lý Nguyên ra, mọi người đều không khỏi sắc mặt đại biến, có vẻ kinh sợ.
Tựa như là nhìn thấy thứ gì đại khủng bố, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Những uy áp vốn từ bốn phương tám hướng, đánh về phía Lý Nguyên, bỗng nhiên mất sạch.
Trong đại sảnh, nháy mắt lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Cũng trở nên nghe được cả tiếng kim rơi, vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều mắt không chớp nhìn chằm chằm đám lai khách thần bí này, ánh mắt tràn đầy phức tạp, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng.
Mà Lão Bạch, Quách Phù Dung, Kiều Phong nhìn thấy y phục của đám người bí ẩn này, lại không nhịn được có vẻ mừng rỡ.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên rốt cuộc được cứu rồi.
Bởi vì, y phục những người đó mặc, chính là quan phục Cẩm Y vệ tiếng tăm lừng lẫy của triều đình Đại Đường.
Cẩm Y vệ, là cơ cấu đặc thù chuyên môn giám thị nhân sĩ giang hồ trong và ngoài biên cảnh Đại Đường của triều đình Đại Đường.
Là người trong giang hồ, tự nhiên rất quen thuộc với Cẩm Y vệ, như chuột quen với mèo.
Mà những người trong giang hồ này, tự nhiên cũng sợ Cẩm Y vệ như sợ hổ.
Bởi vì, trong nhân viên Cẩm Y vệ, tu vi kém nhất cũng là Địa Tiên kỳ.
Chỉ riêng Phi Ngư phục, Tú Xuân đao thành viên Cẩm Y vệ bình thường mang, cũng đã là Hậu thiên linh bảo hạ phẩm.
Mà những Cẩm Y vệ Bách Hộ, Thiên Hộ, Trấn Phủ Sử, tu vi và linh bảo bọn họ có, lại càng kinh khủng hơn.
Truyền thuyết, Tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ -- Lý Tú Ninh, tu vi đã đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn.
Mà càng kinh khủng hơn chuyện này là, giang hồ đồn đại, Lý Tú Ninh là cô cô ruột của Đại Đường nữ hoàng bệ hạ!
Tóm lại, đây là nhân vật khủng bố bất kỳ môn phái giang hồ nào, cũng không dám trêu chọc, cũng vô lực trêu chọc.
Ở trước mặt Cẩm Y vệ, bất kể là Hùng Bá bang chủ một phương, hay là chưởng môn uy chấn một giới, cũng phải cụp đuôi làm người.
Lúc này, Cẩm Y vệ thế mà hiện thân trong khách điếm này, không cần nghĩ, nhất định là vì nhân sĩ giang hồ khắp phòng này.
Mà có Cẩm Y vệ ở đây, muốn bắt Lý Nguyên, giành chỗ tốt, chuyện này khó rồi.
Lại kinh động đến Cẩm Y vệ, phải làm sao mới tốt đây?
Rất nhiều người trong lòng tràn đầy lo lắng.
Nhóm Cẩm Y vệ có tổng cộng mười một người, dẫn đội là một nữ tử trẻ tuổi đầu đội Dực Thiện quan tơ vàng, người mặc Phi Ngư phục màu vàng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận