Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2254 - Đây chính là ‘Luận ngữ’!

Trác Văn Quân dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi Lý Nguyên: “Rốt cuộc ngươi còn quen biết những danh nhân nào nữa? Cứ thẳng thắn nói cho chúng ta biết đi, tránh cho sau này chúng ta đột nhiên nghe được ngươi quen biết vị đại lão nào đấy rồi vì đó mà chuyển sang bối rối.”
“Quen biết danh nhân nào à?”
Lý Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ, hắn hỏi Trác Văn Quân: “Tam Thanh, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Nữ Oa, Hậu Thổ, Hạo Thiên, Dao Trì… những người này có được tính là danh nhân hay không?”
Lý Thanh Chiếu liếc nửa con mắt coi thường: “Nếu như những người này đều không phải là danh nhân thì Hồng Hoang cũng không còn danh nhân nào nữa.”
Thái Văn Cơ: “Những người này quá nổi danh. Ngay cả hài tử mới lên ba còn biết nữa là.”
Trác Văn Quân cười nói: “Ngươi cũng không phải là muốn nói, những ngươi này ngươi đều biết cả đó chứ?”
Thái Văn Cơ cũng cười, nói: “Hắn chắc chắn là biết, chỉ là những người này không biết hắn thôi.”
“Ha ha ha!”
Trác Văn Quân và Lý Thanh Chiếu nghe vậy đều không nhịn được yêu kiều mỉm cười, có vẻ rất vui.
Lý Nguyên chờ sau khi ba người cười đủ rồi, bấy giờ mới hờ hững lên tiếng: “Những người này ta quả thật đều biết cả.”
Định mệnh!
Tiếng cười duyên đột ngột im bặt.
Ba người Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ giống như là bị người ta bóp cổ vậy, đột nhiên không phát ra được một chút tiếng động nào.
Ba người liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó lại hoảng loạn nhìn sang Lý Nguyên, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ:
“Ngươi có nghiêm túc không đấy?”
Lý Thanh Chiếu hỏi.
Thái Văn Cơ: “Biết mà ngươi nói là bọn họ cũng biết ngươi, biết kiểu này đúng không?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Chắc chắn là phải quen biết lẫn nhau rồi, vậy thì mới có thể tính là quen biết được chứ. Ta biết hắn nhưng hắn lại không biết ta, thế này thì chỉ có thể gọi là biết thôi.”
Ặc!
Ba người Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nghe được câu trả lời khẳng định của Lý Nguyên, tất cả lập tức ngạc nhiên đến rớt cả cằm.
Vẻ mặt kích động lẫn đờ đẫn không nói nên lời.
Các nàng có làm sao cũng không ngờ tới, vậy mà Lý Nguyên lại không hề nói đùa với các nàng, mà là thật sự quen biết những người này.
Phải biết, những người mà Lý Nguyên vừa kể ra đây đều là cự lão cấp bậc đứng đầu Hồng Hoang.
Mỗi một người đều là nhân vật chỉ cần rung chân một cái là có thể khiến cho Hồng Hoang rung chuyển ba lần.
Danh tiếng còn lớn hơn cả Lý Nhị, không kém nữ hoàng bệ hạ bao nhiêu.
Người đứng trên đỉnh như thế, sao Lý Nguyên có thể đều biết cả được chứ?
Lý Nguyên, một tiểu lão bản khách điếm không có tiếng tăm gì.
Một tiểu tu sĩ Địa Tiên sơ kỳ.
Tuy hắn có chút tài hoa, cũng có một chút chỗ khiến cho người ta nhìn không thấu.
Nhưng hắn có trâu bò như vậy không?
Giao tế của hắn có rộng đến như vậy không?
Hắn có ẩn giấu sâu như vậy chăng?
Phải biết, bình thường Lý Nguyên ngoài đi trà lâu, kịch viện ra thì rất hiếm đi ra ngoài.
Là một trạch nhân tiêu chuẩn.
Loại người này, theo lý thuyết thì vòng xã giao phải rất hẹp mới đúng.
Sao Lý Nguyên quê mùa như vậy mà lại quen biết nhiều danh nhân hàng đầu như thế?
Ba người có chút không cách nào tiếp thu được.
Qua một lúc lâu, lúc này ba người mới thoáng lấy lại tinh thần.
Trác Văn Quân giậm chân, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ hỏi Lý Nguyên: “Ngươi không nói đùa đấy chứ? Ngươi thật sự quen biết những cự lão này sao?”
Lý Nguyên bình thản đáp:
“Cái này có gì hay đâu mà đùa? Cũng không phải chuyện gì lớn lao.”
Khóe miệng ba người co quắp, chỉ cảm thấy Lý Nguyên rất biết ra vẻ.
Quen biết hết cự lão của Hồng Hoang, thế này mà còn không phải lớn lao sao?
Đây là quá thần kỳ có được hay không?
Dù sao thì chúng ta thân là quan lớn tam phẩm Tiên Đường mà còn không quen biết những người đứng đầu này nữa là. Ba người ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời. Chẳng qua là ba người vẫn không dám xác định, rốt cuộc thì lời nói của Lý Nguyên có phải là thật hay không?
Dẫu sao điều này cũng quá khó tưởng tượng, nghe như thể đang khoác lác vậy, rất khó khiến cho người ta thật sự tin tưởng.
“Ngươi làm cách nào quen biết những cự lão này?”
Lý Thanh Chiếu thử hỏi thăm dò Lý Nguyên.
Lý Nguyên tùy tiện trả lời: “Cái vòng Hồng Hoang này cũng không lớn, chỉ cần biết một hai người trong số đó thì những người khác tự nhiên sẽ từ từ quen biết cả thôi.”
Khóe miệng Lý Thanh Chiếu giật giật, có vẻ không biết nói gì.
Nào có dễ như vậy chứ?
Lý Thanh Chiếu quyết định tạm thời gác chuyện này lại, chuyển đề tài sang phương diện Nho học, vẫn là chính sự quan trọng hơn.
“Hay là chúng ta bàn chuyện chính trước nhé, rốt cuộc phải xuống tay với ‘Luận ngữ’ như thế nào thì mới có thể ngăn cản Nho học phát triển ở Hồng Hoang?” Lý Thanh Chiếu hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên không chút hoang mang đáp: “Chỉ cần ta nhắc nhở sơ qua các ngươi một chút, các ngươi sẽ biết nên làm thế nào.”
“Nhắc nhở nhanh lên, ta đang gấp không kịp chờ đây này.”
Thái Văn Cơ hoàn toàn là dáng vẻ không nhịn nổi.
Thế nhưng Lý Nguyên vẫn không nóng nảy không hốt hoảng: “Ta hỏi các ngươi, trong ‘Luận ngữ’ có câu ‘người không hiểu mình mà không giận, há chẳng phải là người quân tử hay sao?’ Câu nói này có nghĩa là gì?”
Thái Văn Cơ lập tức giành trả lời: “Ta biết, ý của những lời này là nói, người khác không hiểu rõ ta nhưng ta không tức giận, chẳng phải cũng là người có tu dưỡng đạo đức tốt đó sao?”
Nàng đã muốn ngăn cản sự phát triển của Nho học thì đương nhiên phải ra sức nghiên cứu ‘Luận ngữ’ rồi.
Về quyển sách Luân ngữ này, nàng có thể nói là đọc đến thuộc làu.
Vậy nên Lý Nguyên chỉ mới hỏi một chút mà nàng đã có thể lập tức hiểu rõ ý nghĩa trong đó.
Có điều, bây giờ Lý Nguyên hỏi ra câu này, lẽ nào là đang ám chỉ chúng ta vẫn chưa hiểu rõ hắn sao?
Thái Văn Cơ âm thầm suy đoán.
Lý Nguyên lắc đầu, nói với Thái Văn Cơ: “Sai, câu nói này cũng không có ý nghĩa mà ngươi nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận