Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 389 - Khổng Tuyên phi tù phụ thể!!

Bạch Lăng chân thành nhìn Đát Kỷ nói lời cảm ơn.
Nếu không phải gặp được Lý Nguyên và Đát Kỷ, nàng thật không dám tưởng tượng chính mình sẽ gặp phải hậu quả gì.
Đát Kỷ thờ ơ nói: “Không có gì đâu, dẫu sao... ta cũng chẳng có chuyện gì để làm. Mấy ngày tới ta và ngươi vui vẻ chơi đùa ở Triều Ca một chút.”
Nàng khoe khoang, nói: “Ca ca ta sẽ làm rất nhiều đồ ăn rất ngon đó.”
Bạch Lăng ngạc nhiên nói : “Lý công tử còn có thể làm đồ ăn ngon sao?”
Nhân vật lợi hại như thế, nàng không thể nào liên hệ với đồ ăn ngon được.
Đát Kỷ: “Hắn thông thạo nhất là sống phóng túng.”
Bạch Lăng đợi ở Triều Ca hơn mười ngày, mỗi ngày đều theo Đát Kỷ đi du ngoạn, xem rối bóng, xem xiếc ảo thuật, đến Khoái Hoạt Lâm ăn các loại thức ăn ngon và điểm tâm, vô cùng ung dung tự tại, vui tới quên cả trời đất.
Nếu không phải nàng không đành lòng để người nhà lo lắng quá mức thì nàng đã không nỡ về rồi.
Tuy nhiên, sau khi chơi nửa tháng, cuối cùng nàng cũng từ biệt Lý Nguyên, đi cùng với Đát Kỷ rời khỏi Triều Ca.
Xế chiều ngày hôm sau, khi Đát Kỷ và Bạch Lăng đã rời đi, trong lúc rảnh rỗi, Lý Nguyên liền đi Khoái Hoạt Lâm mở sòng bạc chơi một chút.
“Mua định rời tay!”
“Đại đại, tiểu tiểu...”
“Mẹ, lại thua rồi, hôm nay đúng là quá xui xẻo.”
“Ha ha, cuối cùng cá mặn trở mình rồi.”
“...”
Tiếng người trong sòng bạc ồn ào, tiếng động lớn huyên náo không dừng.
Điều này làm cho Lý Nguyên thanh tịnh đã lâu cảm thấy mới mẻ.
Bên trong sòng bạc có rất nhiều trò tiêu khiển.
Bài cửu, xúc xắc, bàn quay, bài tú lơ khơ... Thật ra phần lớn quy tắc đánh bạc đều do Lý Nguyên phát minh ra.
Trước kia Lý Nguyên cũng tới chơi mấy lần, nhưng không hề ỷ vào tu vi của mình mà ăn gian.
Mỗi lần hắn tới chơi đều phong bế thần trí của mình, cảm giác và lực thần thông. Tất cả đều chỉ dựa vào vận khí.
Nếu không hắn muốn thua cũng khó. Chơi đùa như vậy không có ý nghĩa.
Hôm nay Lý Nguyên chơi xúc xắc.
Nhà cái lắc ba viên xúc xắc trong chén, vào lần lắc cuối cùng, khách có thể đặt cược đại tiểu, chẵn lẻ, báo tử, thậm chí là đặt cược điểm số cụ thể.
Tỷ lệ đặt cược của đại tiểu và chẵn lẻ là 1 ăn 1.
Tỷ lệ đặt cược của báo tử là 1 ăn 24.
Tỷ lệ đặt cược điểm số cụ thể là 1 ăn 50.
Lý Nguyên chơi vài bài đại tiểu, không ngờ hôm nay vận may rất tốt, chơi vài ván đều thắng.
Cùng chiếu bạc với hắn có một vị khách đã thua liền mười ván rồi.
Tuổi người này không lớn cho lắm, chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào năm màu, ngũ quan nhìn như đao gọt rìu đục giống như lập thể, lộ vẻ khí vũ hiên ngang, tư thế oai hùng bộc phát.
Chỉ có điều lúc này hắn như dân cờ bạc thua tới đỏ mắt, mặt hơi hổn hển.
“Ào ào.”
Cái chén lắc chia bài rung lên rồi trùm lên trên chiếu bạc.
“Muốn đặt cược thì nhanh tay, xuống tay mua nhanh.”
Lý Nguyên ném một lượng bạc ở cửa đại.
Nam tử mặc trường bào lại có vẻ vô cùng do dự, không biết mình nên đặt cửa gì.
Nhà cái đợi một lúc không thấy nam tử đặt cược thì không khỏi thúc giục: “Khổng Tuyên, ván này ngươi đặt hay không, không đặt ta mở ra đó!”
Nam tử tên Khổng Tuyên tức giận nói: “Sao mà không đặt chứ, chẳng lẽ còn không để ta suy nghĩ một chút à.”
Nhà cái hình như rất quen với đối phương, đùa giỡn nói: “Dù nghĩ kỹ thế nào đi chăng nữa... Gần đây vận rủi tìm đến ngươi rồi, đặt cái gì cũng thua thôi.”
“Im cái mỏ quạ đen của ngươi đi, ta không tin tà ma quỷ quái.”
Khổng Tuyên suy nghĩ một lúc, hắn đột nhiên nói với Lý Nguyên: “Ta thấy ngươi đã thắng liền mấy ván rồi, lần này chắc chắn tới lượt ngươi xui xẻo, thế nên ta muốn đặt ngược lại với ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa lấy mười lượng bạc đặt ở cửa tiểu.
“Mau mở ra đi, ta nhất định phải thắng.”
Nhà cái thấy có người đặt rồi thì lập tức mở chén ra.
“Bốn bốn năm, đại.”
Tổng cộng là mười ba điểm, lẻ.
Đặt đại thì tính tiền đạt được gấp đôi tỷ lệ đặt cược.
“Mẹ nó!”
Khổng Tuyên thấy mình lại thua, tức giận bất bình mắng một tiếng.
Lý Nguyên mỉm cười thu về hai lượng bạc, hắn nhìn Khổng Tuyên nói: “Xem ra, ngươi nói không chính xác, vẫn là ngươi xui xẻo.”
Khổng Tuyên cứng miệng nói: “Ngươi thắng càng nhiều lần thì khoảng cách tới lúc ngươi thua lại càng gần. Ngược lại, ta thua càng lâu, khoảng cách tới thắng lại càng gần. Thế nên ván kế tiếp ta vẫn muốn đặt cược trái ngược với ngươi.”
Lý Nguyên cười nói: “Vậy thì phải xem ngươi nói có đúng hay không rồi.”
Khổng Tuyên tự tin nói: “Đây là kinh nghiệm ta tổng kết được trong thời gian này, khẳng định là đúng.”
Thế nhưng Khổng Tuyên tự tin quá mức rồi, hắn dựa theo “kinh nghiệm” của mình, ngay cả mấy ván đánh cược cũng đều thua.
“Tại sao có thể như vậy? sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?”
Khổng Tuyên nắm trong tay một lượng bạc còn sót lại, nghĩ mãi vẫn không ra.
Lý Nguyên cũng phải câm lặng trước vận may của Khổng Tuyên. Hắn không ăn gian, thật sự là dựa vào vận khí mà thắng nhiều như vậy.
Chỉ có thể nói Khổng Tuyên bị vận rủi bám vào người mà thôi.
Lý Nguyên thấy Khổng Tuyên sắp phá hỏng da đầu, không nhịn được mà đề nghị, nói: “Nếu không ngươi thử mua theo ta một lần xem sao.”
Lúc này Khổng Tuyên cảm giác mình hẳn không xui xẻo đến vậy đâu, vì vậy hắn hơi do dự, rồi lập tức đồng ý, nói: “Được, ta mua theo ngươi, thắng ta mời ngươi ăn.”
Ván này Lý Nguyên đặt đại.
Khổng Tuyên cũng theo đó đặt đại.
Tuy nhiên ván này lại là tiểu.
Lý Nguyên và Khổng Tuyên đều thua.
Khổng Tuyên tức giận đến đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi: “Haiz, ta đã nói rồi mà, ngươi thắng càng nhiều lần, khoảng cách tới lúc thua lại càng gần. Ta nên kiên trì với suy nghĩ của ta. Nếu không cuối cùng ra cũng có thể thắng. Haiz, ý chí của ta không nên không kiên định như vậy!”
Lý Nguyên nói: “Ta cảm thấy vận khí yếu ớt của ngươi đã ảnh hưởng tới ta.”
Khổng Tuyên đột nhiên cười mỉa nhìn Lý Nguyên: “Huynh đệ, ta có dự cảm là vận khí của ta tới rồi. Nhưng bạc của ta đã thua hết rồi, thế nên ngươi có thể cho ta mượn mấy lượng bạc được không? Yên tâm, ta chắc chắn sẽ trả lại ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận