Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 406 - Triệu Công Minh cũng sụp đổ

Quỳnh Tiêu nói với Triệu Công Minh: “Có nghe chưa, sau này ngươi không được rời khỏi động phủ ra ngoài đi dạo.”
Triệu Công Minh gật đầu: “Ta không thích ra ngoài đi dạo, sau này đóng chặt động phủ là được.”
Lý Nguyên thấy dáng vẻ nhẹ nhởm của Tam Tiêu và Triệu Công Minh, trong lòng thầm lắc đầu.
Có một vài chuyện e rằng không do Triệu Công Minh quyết định được.
Mặc dù hắn không rời khỏi động phủ, nhưng chỉ cần khí vận ở cùng với đại ma, có một vài chuyện sẽ khiến hắn rời khỏi động phủ.
Tam Tiêu xin được cách giải quyết, trong lòng trở nên nhẹ nhởm, các nàng ngồi xuống một lúc rồi cùng Triệu Công Minh cáo từ rời đi.
Triệu Công Minh rời khỏi phủ đệ, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy không chân thực.
Hắn chấn động hỏi Tam Tiêu: “Vị Lý công tử này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có quan hệ thân mật với Thánh Nhân như vậy?”
“Cụ thể là ai bọn ta không rõ, dù sao cũng thâm sâu khó lường.” Vân Tiêu nói.
Triệu Công Minh lại nói: “Hắn thật sự chỉ là Địa Tiên kỳ thôi sao?”
Bích Tiêu nói: “Dù sao thì Đát Kỷ luôn nói ca ca hắn chỉ có Địa Tiên kỳ, còn không thích tu luyện.”
Triệu Công Minh khó mà tin được: “Nhưng Địa Tiên kỳ sao có thể làm được những thứ này..”
Quỳnh Tiêu nói: “Ngươi cứ mặc kệ tu vi của Lý công tử đi, ngươi còn không mau quay về La Phù động, trước khi lượng kiếp kết thúc, tuyệt đối không được ra ngoài.”
“Chuyện đó là đương nhiên.”
Tây Côn Luân.
Long Nguyệt thành.
Tây Vương Mẫu hồi phục tinh thần từ trong tu luyện.
Nàng nhớ lại chuyện gần đây, trong lòng thầm buồn rầu không thôi.
“Haizz, thời gian này hoạt động của Thiên Đình ở Tây Côn Luân ngày càng nhiều, trong lòng ta luôn có cảm giác bất an. không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì?”
Nàng suy nghĩ một lúc nói: “Rất lâu chưa đi tìm Lý đạo hữu uống rượu rồi, mùi vị của Phù Sinh Nhược Mộng vẫn còn vương vấn đến nay. Hay là ta đi tìm Lý đạo hữu xin một chén rượu thuận tiện nhờ hắn thôi diễn thử xem.”
Nghĩ đến đây, Tây Vương Mẫu lập tức đứng dậy rời khỏi phòng luyện công.
Nàng ra khỏi phòng luyện công nhưng không rời thành Long Nguyệt ngay, mà bảo đạo đồng gọi đệ tử thân truyền của nàng – Cửu Thiên Huyền Nữ đến.
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vô cùng xinh đẹp, yêu kiều thướt tha.
Nàng thấy sư phụ vội vàng hành lễ.
“Bái kiến sư phụ, không biết sư phụ gọi đệ tử đến là vì chuyện gì?”
Tây Vương Mẫu nói: “Vi sư phải rời đi một chuyến, thời gian này ngươi đóng cửa động phủ, khởi động toàn bộ trận pháp, không được lơ là.”
Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu: “Đệ tử tuân lệnh sư phụ.”
Sau khi Tây Vương Mẫu căn dặn xong mới bay ra khỏi thành Long Nguyệt, bay đến Triều Ca.
Đến Triều Ca, vào phủ đệ của Lý Nguyên, trong đình nghỉ mát ở trì đường trong sân, Tây Vương Mẫu cuối cùng cũng nhìn thấy Lý Nguyên.
Chỉ thấy Lý Nguyên đã xếp điểm tâm lên bàn xong xuôi, một hủ rượu và hai cái ly.
“Bái kiến Lý đạo hữu.” Tây Vương Mẫu chân thành hành lễ với Lý Nguyên, trông vô cùng tao nhã dịu dàng.
Lý Nguyên nhìn thấy tri kỷ trong rượu Tây Vương Mẫu, không khỏi nở nụ cười.
Hắn lên tiếng: “Ngồi.”
Tây Vương Mẫu thu lại váy dài hoa lệ, ngồi trên ghế đá, nàng nhìn rượu và thức ăn trên bàn tò mò hỏi: “Có người đến sao?”
Lý Nguyên cười nói: “Đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.”
Mặc dù Tây Vương Mẫu biết Lý Nguyên suy tính vô song, nhưng nàng thấy Lý Nguyên lại biết trước chuyện nàng sẽ đến thì kinh ngạc vô cùng.
“Thuật suy tính của Lý đạo hữu khiến thiếp thân bái phục.” Tây Vương Mẫu thở dài nói.
“Nào, uống rượu đi.” Lý Nguyên nâng ly rượu lên, ra hiệu với Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu nâng ly rượu lên bằng hai tay, kính Lý Nguyên: “Lý đạo hữu mời.”
Nhìn thấy Lý Nguyên uống một ngụm rồi Tây Vương Mẫu mới uống rượu trong ly.
“Phù Sinh Nhược Mộng vui được bao nhiêu, rượu này quá tuyệt vời.” Tây Vương Mẫu híp mắt, vừa nếm thử mỹ tửu vừa tán thưởng nói.
Lý Nguyên: “Rượu tuy ngon nhưng bình thường thưởng thức một mình cứ mất đi một ít mùi vị, cùng người đồng tửu uống rượu mới có thể nếm được toàn bộ mùi vị của mỹ tựu.”
Tây Vương Mẫu gật đầu: “Có thể trở thành tri kỷ trong rượu của Lý đạo hữu là may mắn ba đời của thiếp thân.”
Hai người cứ như vậy vừa nói chuyện lan man, ngươi một ly ta một ly bắt đầu uống trông vô cùng nhàn nhã.
Thế cho nên Tây Vương Mẫu quên luôn những buồn phiền ngày thường.
Chìm đắm trong vô ưu vô lo, chỉ cảm thấy như thế này mới thật sự là tiêu dao tự tại, cuộc sống thần tiên.
Nếu như có thể đối ẩm tâm tình, thưởng thức phong cảnh, đắm mình trong phong cảnh cùng với Lý đạo hữu mãi mãi, như vậy thì tốt biết bao!
Trong lòng Tây Vương Mẫu bỗng nảy ra một suy nghĩ như vậy.
Nhưng lại bị chính mình dọa sợ, gương mặt liền lộ ra hai áng mây ửng đỏ.
Xem ra ta uống say rồi!
Hai người uống mãi từ lúc ánh dương chiếu sáng đến tận lúc ánh trăng mông lung.
Sắc mặt của Tây Vương Mẫu từ trắng ngà cũng chuyển sang đỏ ửng.
Giữa lúc nửa say nửa tỉnh, Tây Vương Mẫu lơ đãng nhìn vầng trăng trên bầu trời, nét mặt không khỏi lộ ra nét thắc mắc.
“Í, Nguyệt cung này sao lại có một tiên tử bay xuống?”
Lý Nguyên cũng nhìn vầng trăng.
Chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc mặc nghê thường, vai mang vải lụa, dáng người thướt tha đang cầm theo một cái giỏ hoa, đạp mây thong dong bay đến sân.
Một lúc sau, nữ tử tuyệt sắc đã đáp xuống trong sân.
“Ấy, ngươi không phải là Hằng Nga sao? sao ngươi lại bay xuống từ Nguyệt cung vậy?” Tây Vương Mẫu chớp đôi mắt thắc mắc hỏi Hằng Nga.
Hằng Nga lại không nhận ra Tây Vương Mẫu.
Nhưng mà nàng thấy phong thái tuyệt vời của Tây Vương Mẫu lại ngồi ngang hàng uống rượu với Lý Nguyên, nàng không dám thất lễ.
Nàng chậm rãi hành lễ với Lý Nguyên: “Nô tỳ tham kiến công tử.”
Tây Vương Mẫu nghe thấy xưng hô của Hằng Nga, vẻ mặt hơi ngơ ra.
Sao Hằng Nga lại xưng nô tỳ với Lý Nguyên?
Lý Nguyên gật đầu với Hằng Nga, hắn giới thiệu với Hằng Nga: “Vị này là Tây Vương Mẫu.”
Trong lòng Hằng Nga thoáng kinh ngạc.
Đại danh của Tây Vương Mẫu đương nhiên nàng đã nghe.
Nàng hành lễ vạn phúc với Tây Vương Mẫu nói: “Hằng Nga tham kiến Tây Vương Mẫu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận