Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 598 - Năm trăm linh quan, Như Lai đích thân tới!

Vẻ mặt Ngọc Đế lạnh lùng, ánh mắt còn nhét đầy lửa giận hừng hực. Hắn không ngờ Tôn Ngộ Không vậy mà cũng dám một mình đơn độc tấn công Thiên Đình.
Quả thực rất không để uy nghiêm Thiên Đình vào mắt.
Còn muốn để cho ta “lau cổ sẵn chờ”, hừ, nếu như không phải nể mặt Phật môn thì há có thể để cho ngươi lớn lối như thế!
Nhưng khiến cho Ngọc Đế căm phẫn vẫn là thái độ mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình của đám người Triệt giáo và Xiển giáo.
Nếu như không sửa trị thì uy nghiêm của Ngọc Đế nằm ở đâu?
Giờ phút này, Tôn Ngộ Không đã liên tục đánh bại bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.
Mười sáu Lăng Tiêu Bảo Điện do Vương linh quan đứng đầu năm trăm linh quan bảo vệ, hắn coi như là một trong những tâm phúc của Ngọc Đế.
Vương linh quan thấy Tôn Ngộ Không muốn xông vào Lăng Tiêu Bảo Điện, đương nhiên không thể mặc kệ ngồi nhìn, lập tức dẫn đầu năm trăm linh quan, bố trí một cái Thiên La Địa Võng đại trận ở trước Lăng Tiêu Bảo Điện, cùng nhau đánh Tôn Ngộ Không.
Năm trăm linh quan là tinh anh do Ngọc Đế tỉ mỉ tuyển chọn ra, thực lực của mỗi một vị linh quan ít nhất cũng đạt tu vi Huyền Tiên kỳ, hơn một nửa đều là Kim Tiên kỳ, còn có bốn mươi vị đại năng Thái ́t Kim Tiên kỳ.
Vương linh quan thân là nguyên soái thống lĩnh linh quan, lại có thực thực Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Năm trăm linh quan bố trí thành trận, uy lực tất nhiên không tầm thường, liên tục đấu pháp mấy trăm hiệp với Tôn Ngộ Không ở ngoài Lăng Tiêu điện, đánh đến trời đất hôn ám, trời trăng thôi chiếu, vô cùng thảm thiết, lúc này mới từ từ lộ ra dấu hiệu chống đỡ hết nổi.
Ngọc Đế thấy tinh nhuệ do mình tỉ mỉ tuyển chọn ra, vậy mà vẫn không địch lại Tôn Ngộ Không, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Từ khi cái con khỉ này biến hình cho đến bây giờ, thời gian cùng lắm mới qua chừng trăm năm ngắn ngủi mà thôi, sao lại lợi hại như thế chứ?
Đến cùng là Chuẩn Đề dạy dỗ cách nào ra vậy?
Hắn luôn cho rằng, công pháp Tôn Ngộ Không là của thiện thi Bồ Đề lão tổ Chuẩn Đề truyền thụ.
Mắt thấy Tôn Ngộ Không đã phá vỡ Thiên La Địa Võng đại trận, Ngọc Đế lập tức lên tiếng dặn dò Thái Bạch Kim Tinh ở bên cạnh: “Đi mời Như Lai Phật Tổ tới.”
Thái Bạch Kim Tinh gật nhẹ đầu, quay người lập tức rời khỏi Thiên cung, từ Tây Thiên môn đi thẳng vào Tây Phương Linh sơn, mời Như Lai ra tay.
Đây là hiệp nghị đôi bên đã sớm đạt thành, bởi vậy Như Lai không hề do dự, dẫn theo Bồ Tát, La Hán, Kim Cang, Già Lam của Linh sơn, trùng trùng điệp điện đi tới Thiên cung.
Những nơi đi qua, Phật quang đầy trời, sen vàng mở đường, thiên nữ tung hoa, Phạn âm mênh mông, có vẻ trang trọng nghiêm trang, long trọng không thôi.
Triệt giáo, Xiển giáo, Tiên khanh và thần tướng Nhân giáo thấy Phật môn bay tới Thiên cung, tất cả đều không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Mà hai người Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông thì thẳng thay đổi nét mặt, thầm kêu một tiếng “không hay.”
Bọn họ nhìn động tác của Phật môn, lập tức đoán được dự tính của Ngọc Đế.
Đây là muốn mượn Phật môn đến chèn ép nhà mình đây mà!
Sao Ngọc Đế lại không khôn ngoan như thế chứ?
Bất kể Huyền môn chúng ta tranh đấu ra sao thì cũng là chuyện của nội bộ Huyền môn nhà mình, sao có thể để cho Phật môn tiến vào tham gia được?
Nên đối đáp ra sao mới tốt đây?
Trong lòng Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông lập tức đảo qua vô số ý niệm.
Rất nhanh, đoàn người Như Lai điều khiển Tường Vân, giẫm lên sen vàng, đã qua đến Thiên cung.
Động tĩnh lớn như thế, Tôn Ngộ Không đã sớm cảm nhận được.
Nhưng hắn cũng không bận tâm tới đám đầu trọc này, mà tiếp tục điên cuồng công kích Thiên La Địa Võng đại trận.
Cuối cùng, ở trước khi Phật môn đuổi tới, Thiên La Địa Võng đại trận rốt cuộc không chịu nổi uy lực tuyệt thế của Kim Cô Bổng, bị Tôn Ngộ Không dùng lực lượng khủng bố không cách nào địch nổi phá vỡ trận pháp.
Năm trăm linh quan không còn trận pháp phòng ngự, cơ bản đều không phải là đối thủ của Tôn Ngộ Không, bị Tôn Ngộ Không một gậy quét tới lập tức ngã trái ngã phải, bỏ chạy tứ tán.
Tôn Ngộ Không cũng không có đuổi theo giết những linh quan này, mà xông thẳng đến Lăng Tiêu Bảo Điện.
Hắn thấy Ngọc Đế đang ngồi ở trên Kim Loan điện, không hề do dự giơ gậy lên liền đánh:
“Ngọc Đế lão nhi, chết!”
̀m!
Kim Cô Bổng hung hăng nện lên trên Kim Loan điện, lúc này Kim Loan điện đã bị nện đến chia năm xẻ bảy.
Nhưng, Tôn Ngộ Không sững sờ trong bụng, hắn rõ ràng đã đánh trúng Ngọc Đế, nhưng vì sao Kim Cô Bổng lại không đánh trúng Ngọc Đế? Mà chỉ đánh trúng tê giác đỏ dưới ngai vàng là sao?
Ngọc Đế vẫn như cũ ngồi ở trên ghế Kim Long, nhìn Tôn Ngộ Không, mặt không đổi sắc, không hề có chút dao động hốt hoảng.
Ngay lúc Tôn Ngộ Không chuẩn bị đánh tiếp thì một giọng nói lớn trang nghiêm đột nhiên vang vọng dưới vòm trời, chấn động đến nguyên thần Tôn Ngộ Không đều lắc lư một đợt:
“Con khỉ, còn không ngừng tay?”
Tôn Ngộ Không lại không muốn dừng tay, Kim Cô Bổng tiếp tục nhắm vào Ngọc Đế đánh tới, thề phải nện cho đầu Ngọc Đế nở hoa, tan thành tro bụi.
Nhưng Kim Cô Bổng của Tôn Ngộc Không còn chưa có vung xuống, trước mắt lập tức hiện lên kim quang chói mắt.
Ngay sau đó, một vị Phật Đà trung niên gương mặt uy nghiêm, tai lớn rủ xuống vai, đầu tóc dài búi Nhục Kế(*), mặc nạp y màu vàng, thình lình xuất hện ở trước người Tôn Ngộ Không, chắn giữa Tôn Ngộ Không và Ngọc Đế.
(*)Nhục Kế: Nhục là thịt, Kế là búi tóc. Nhục kế có nghĩa đen là cái búi tóc (bằng) thịt, còn được gọi là Phật đảnh (đỉnh đầu của Phật).
Phật Đà khoanh chân ngồi ở trên đài sen màu vàng, trang nghiêm túc mục tựa như tượng thần Phật bằng vàng trong miếu thờ.
Chính là Tây phương Như Lai Phật Tổ.
Cũng từng là thủ tịch đại đệ tử Triệt giáo vào năm 517, Đa Bảo đạo nhân. Như Lai thấy Kim Cô Bổng nện tới, trong mắt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng cũng rất bất ngờ trước uy lực của Kim Cô Bổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận