Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1282 - Chủ Thần đây là muốn chúng ta làm loạn!

Chử Hồng Thiên siết chặt nắm tay, khớp xương kêu răng rắc, vẻ mặt hào hứng nói: “Thánh Nhân thì làm sao, đã rất lâu ta chưa gặp được một đối thủ ngang cơ rồi, vừa hay hoạt động gân cốt một chút.”
Trịnh Hiên nói: “Chủ Thần còn tuyên bố các nhiệm vụ phụ khác nữa. Giết một Thánh Nhân, đạt một tỷ điểm luân hồi. Giết một chuẩn thánh, đạt trăm tỷ điểm luân hồi. Giết một Đại La Kim Tiên, đạt mười tỷ điểm luân hồi. Lật đổ một thế lực Hồng Hoang, thay đổi vận mệnh, đều có thể đạt được điểm luân hồi tương xứng.”
“Đồng thời trong cửa hàng cũng phát hành tư cách mua Đại Đạo chi cơ. Một Đại Đạo chi cơ, bán ra với giá hai tỷ điểm luân hồi. Chủ Thần thực sự muốn chúng ta làm loạn hay sao!”
Mộc Vị Ương nói: “Muốn làm loạn thì làm loạn, chỉ cần tiến vào thế giới luân hồi, ai lại không muốn làm một trận long trời lở đất, vật đổi sao dời chứ?”
Từ Hoa Hữu nhắc nhở: “Thế giới này tồn tại cường giả thiên đạo, chúng ta không nên sơ suất, để tránh khiến cho cường giả thiên đạo chú ý tới, ảnh hưởng đến nhiệm vụ.”
“Đương nhiên rồi!”
Mộc Vi Anh gật đầu đồng tình.
tiểu đội Thiên Thần bọn họ có thể sống sót qua từng thế giới luân hồi là nhờ vào sự cẩn trọng.
“Tiếp theo, chúng ta nên làm gì?”
Chử Hồng Thiên hỏi Trịnh Hiên và Từ Hoa Hữu.
Ở stiểu đội Thiên Thần, Trịnh Hiên là đội trưởng, Từ Hoa Hữu là trí giả, phụ trách lập ra kế hoạch, bày mưu tính kế.
Trịnh Hiên: “Chúng ta trước hết nên tìm một chỗ dừng chân, tìm hiểu rõ ràng tình hình hiện giờ của Hồng Hoang, sau đó sẽ quyết định tiếp theo nên làm gì. Dù sao, tin tức là của Chủ Thần cung cấp, khó tránh khỏi có chút sai sót.”
Mộc Vi Anh nói: “Ta cảm nhận được, cách nơi này không xa có một thành trấn quy mô khổng lồ, chúng ta có thể đến nơi đó tìm hiểu tin tức.”
Mọi người đều nhất trí.
Năm thành viên của tiểu đội Thiên Thần lập tức rời khỏi vầng sáng, xuất phát về hướng của thành trấn.
Bọn họ không có phi hành, mà đi về phía Trường An một cách thong thả.
“Linh khí ở thế giới này thực sự rất dồi dào, bất kỳ một thế giới luân hồi nào ở quá khứ đều không sánh bằng, khó trách có thể sinh ra Thánh Nhân.”
Từ Hoa Hữu cảm thán.
Trịnh Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy, pháp tắc của thế giới này cũng vô cùng hoàn hảo, cho dù chúng ta toàn lực đấu pháp, cũng không thể phá hủy được.”
Chỉ trong chốc lát, thành viên tiểu đội Thiên Thần đã tới ngoại thành Trường An.
Bọn họ nhìn thấy dòng người ở cửa thành qua lại như mắc cửi, ngựa xe như nước, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
“Không thể ngờ được, chúng ta thế mà lại đi tới tiên đường kinh thành Trường An.”
Chử Hồng Thiên nói.
“Có thể khiến cho nhân tộc, yêu tộc chung sống hòa bình như vậy, tiên đường này thực sự có chút năng lực.”
Từ Hoa Hữu nói.
Mộc Vi Anh: “Ta vốn còn lo lắng y phục của chúng ta sẽ gây chú ý lắm, nhưng không ngờ, người….yêu ở nơi này, cách ăn mặc còn quái dị hơn so với chúng ta.”
Tiểu đội Thiên Thần đi dạo quanh thành Trường An một lát, họ phát hiện ra có vô số khí tức mạnh mẽ rải rác trong thành.
Một khí tức ở trong thành mà đặt vào thế giới luân hồi, đều có thể trở thành một sự tồn tại giống như chúa tể thế giới.
Từ Hoa Hữu nhỏ giọng cảm thán: “Vị tiên đường này không hổ là người dưới trướng thế lực đệ nhất, thực lực quả thật mạnh mẽ, khó trách nhóm người luân hồi lần trước toàn bộ ngã xuống ở đây.”
Mộc Vi Anh: “Chúng ta vẫn nên tìm khách điếm nghỉ ngơi trước đã. Nhiệm vụ chính cần một trăm năm mới có thể hoàn thành, thời gian còn dài.”
Đặng Tiêu vốn là một người rất ít nói chuyện, chỉ vào một khách điếm trong một con hẻm nhỏ gần đó, nói: “Ở đây có một khách điếm này.”
Mấy người không hề nghĩ nhiều, theo bản năng đi về hướng của khách điếm.
“Tác phẩm điêu khắc được mang ra để đón khách này được chạm trổ rất tinh xảo.”
Chử Hồng Thiên nhìn thoáng qua pho tượng điêu khắc đứng ở cửa khách điếm, thuận miệng nói.
Pho tượng điêu khắc này được biến hóa từ mãng hoang chí tôn – Mộng Yểm.
Bên trong, cơ thể của Mộng Yểm bị giam cầm.
Mộc Vi Anh dẫn đầu đi vào khách điếm.
Khi vén rèm cửa lên, lập tức vang lên âm thanh trong trẻo êm tai của chuông gió.
Năm thành viên tiểu đội Thiên Thần vốn không có để ý tới, lúc này không hẹn mà cùng dừng cước bộ, mắt nhìn chằm chằm chuông gió treo trên rèm cửa, nét mặt tràn ngập kinh ngạc.
“Tiếng chuông này” Mộc Vi Anh khiếp sợ nói.
Tuy nhiên, Trịnh Hiên ra tay đúng lúc ngắt lời Mộc Vi Anh.
Hắn truyền âm với mọi người:
“Đừng nói, khách điếm này thế mà lại lấy Tiên thiên linh bảo ra làm chuông gió, chỉ sợ không đơn giản.”
“Vậy chúng ta có nên rời đi trước hay không?”
Chử Hồng Thiên truyền âm hỏi.
Trịnh Hiên lắc đầu: “Cũng không cần phải đi, chỉ cần không gặp phải thiên đạo của thế giới này thì sẽ không có người nào là đối thủ của chúng ta. Phải xem xem, rốt cuộc khách điếm này đặc biệt ở chỗ nào mà có thể ngông cuồng mang Tiên thiên linh bảo ra làm chuông gió.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn là dựa theo kế hoạch đã định sẵn, tiến vào khách điếm.
Nhìn qua thì rất thanh lịch đẹp đẽ, sạch đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Chỉ có điều, thành viên của tiểu đội Thiên Thần càng xem lại càng trố mắt vì kinh ngạc.
Bọn họ phát hiện, nội thất trong phòng rất nhiều, đều có vẻ bất phàm.
Chẳng hạn như hoa tươi trang trí, vậy mà có thể khiến bọn họ ngưng thần tĩnh khí.
Chẳng hạn như phiến gỗ ở vách tường, đều ẩn chứa khí tức của đạo vân.
Bọn họ dùng thần thức trộm nhìn một lượt qua gian phòng, lại phát hiện dưới thần thức dò xét của họ, huyền quang sáng chói, lay động rực rỡ, vô cùng bất phàm.
Mấy người lại liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đều có thể nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
So với trong dự đoán của bọn họ, khách điếm này còn có chỗ kỳ diệu hơn nhiều.
Đây có thật là khách điếm không vậy?
Hay là một đạo trường tuyệt thế vô song?
Trịnh Hiên suy nghĩ, ngay lập tức đưa tay ngắt một chiếc lá lục la trên vách tường xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận