Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 209 - Thất tiên nữ, ta giống như đồ nhà quê!

“Nhưng ta không đẹp bằng nha hoàn của hắn, sao hắn lại thích ta được.”
“Nhưng ta đã bị hắn nhìn thấy hết, nếu hắn không thích ta thì làm sao đây?”
“...”
Trong lòng Ngọc Yên suy nghĩ lung tung một lúc, vẫn không nghĩ ra được nguyên cớ, sau cùng dứt khoát không suy nghĩ nữa, nằm trên giường chuẩn bị nghĩ ngơi.
Kê trên gối đầu, nàng bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm ngát.
Mùi thơm này thanh nhã mà không ngán, hơi giống đàn hương, không những rất thơm, hơn nữa Ngọc Yên còn cảm nhận được tinh thần buông lỏng và yên tĩnh, trong lòng trở nên trống rỗng một mảng, giống như muốn tiến vào giác ngộ vậy.
“Hít hít!”
Nàng hít men theo mùi thơm.
Cuối cùng phát hiện mùi thơm tản ra ở mảnh gỗ trên giường.
Nàng cẩn thận đánh giá một lượt, chỉ thấy gỗ khung giường hiện lên màu tím tối, hoa văn bên trên gỗ là Phật Đà mặt mũi hiền lành.
“Đây là gỗ gì vậy, sao lại kỳ lạ như vậy? Lại có thể khiến ta tập trung suy nghĩ yên tĩnh, ổn định tinh thần.”
“Nghe Long Cát tỷ tỷ nói, Cửu Diệp Linh Chi thảo của mẫu hậu có công hiệu ngưng thần tịnh khí.
Chỉ là Cửu Diệp Linh Chi thảo là Tiên thiên linh căn, mẫu hậu xem như bảo vật, ngoại trừ… Long Cát tỷ tỷ ra, hoàn toàn không cho bọn ta xem, lẽ nào giường gỗ này sánh được với Cửu Diệp Linh Chi thảo sao?”
“Nhưng Long Cát tỷ tỷ không nói Cửu Diệp Linh Chi thảo còn có thể khiến người ta giác ngộ!”
Nghĩ đến đây, Ngọc Yên lần nữa bị rung động đến trợn mắt há mồm.
Nàng đã không cách nào tưởng tượng rốt cuộc chiếc giường này quý giá cỡ nào.
Còn nữa, tại sao Lý Nguyên lại lấy ra loại gỗ quý giá như vậy làm giường? Đây đã không thể dùng chữ phung phí của trời để hình dung nữa.
Đây quả thật chính là bại gia! Ngọc Yên phát hiện, nàng phát hiện càng nhiều thì nàng càng không nhìn thấu Lý Nguyên.
“Rốt cuộc hắn là ai?”
Suy nghĩ, suy nghĩ, ngửi được mùi đàn hương, Ngọc Yên bất tri bất giác nhắm hai mắt lại.
Chỉ là trong giấc mộng đều hiển hiện bóng dáng Lý Nguyên tao nhã như ngọc, phong độ nhẹ nhàng.
Còn cười với ta.
Hi hi! Ngày hôm sau.
Buổi trưa.
Lúc này Ngọc Yên mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lộ ra tinh thần trước đó chưa từng có.
Không biết đã bao năm, nàng không ngủ ngon như vậy.
Bỗng nhiên nàng phát hiện mặt trời rực rỡ đã lên cao bên ngoài cửa sổ, Ngọc Yên không khỏi giật mình.
Sao bản thân lại ngủ say như vậy? Không bị Lý công tử chê cười chứ? Nghĩ đến Lý Nguyên, Ngọc Yên không khỏi nhớ đến giấc mơ đêm qua, gò má lập tức trở nên đỏ ửng.
Nàng nhanh chóng sửa sang lại bản thân đôi chút, rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, nàng nhìn thấy Lý Nguyên đang mặc một bộ y phục có kiểu dáng đặc biệt.
Y phục trắng như tuyết, trên đầu đội một chiếc mũ cao màu trắng, phía trước người còn quấn tạp dề trắng, vô cùng kỳ quái.
Chỉ là vẫn phong thần tuấn lãng như cũ.
Ngọc Yên si ngốc nghĩ thầm.
Lý Nguyên nhìn thấy Ngọc Yên, mỉm cười nói: “Ngươi dậy rồi à? Vừa hay bữa trưa cũng làm xong rồi.”
Ngọc Yên đỏ mặt nói: “Ta ngủ quên mất.”
“Không sao, giấc ngủ đầy đủ mới có tinh thần.”
Lý Nguyên không sao cả nói.
Nói xong, hắn bưng ba chén lớn ngọc gốm sứ đặt ở trên bàn cơm.
Mà chú thỏ nhỏ cũng đang ngồi xổm trên mặt bàn, di chuyển đôi mắt linh động nhìn Lý Nguyên làm việc.
Ngọc Yên nhìn thấy bên trong chén sứ ngọc đựng thức ăn giống như mì.
Chỉ là sợi mì vô cùng nhỏ, được ngâm trong một loại nước canh đỏ tươi, phía trên vắt mì còn bày hơn mười miếng thịt màu đỏ tươi, kích thước như hình lập phương, trên cùng còn rắc chút hành thái, thả mấy lá rau thơm màu xanh biếc, có vẻ tinh xảo không gì sánh kịp.
Ngọc Yên chưa bao giờ thấy có người có thể làm ra bát mì đẹp như vậy.
Nàng cảm thấy đây không phải là một bát mì, mà là một tác phẩm nghệ thuật.
“Ngồi xuống ăn mì thịt bò đi.”
Lý Nguyên tháo tạp dề xuống, kêu lên với Ngọc Yên.
“Ngươi không có tích cốc sao?”
Ngọc Yên có chút kỳ quái nói.
Nàng phát hiện hành vi của Lý Nguyên không giống như một tu sĩ, mà là một phàm nhân bình thường.
Lý Nguyên vừa ngồi xuống, vừa trả lời: “Tu luyện tất nhiên là vì hưởng thụ cuộc sống tốt hơn, mà mỹ thực là sự hưởng thụ lớn nhất.”
Ngọc Yên chớp chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cách nói này.
Trước đây phụ vương nói cho nàng biết, tu luyện là vì thanh tâm quả dục, siêu phàm thoát tục, trường sinh bất lão, không chịu nỗi khổ của Luân Hồi, không chịu nguy nan thế tục.
Trước đây, nàng cũng cho rằng tu luyện chính là vì trường sinh bất lão.
Nhưng sau khi nghe Lý Nguyên nói, nàng cảm thấy lời nói của Lý Nguyên còn có lý hơn cả phụ vương.
Hưởng thụ cuộc sống mới là chính đạo.
Nghĩ đến đây, Ngọc Yên lập tức vui vẻ ngồi xuống, nhìn mì thịt bò tinh xảo, thầm nuốt nước bọt.
“Chi chi…”
Chú thỏ nhỏ hét lên một tiếng với Lý Nguyên.
Lý Nguyên nghe vậy, lập tức lấy ra một củ cà rốt từ trong ống tay áo đặt ở trước mặt chú thỏ nhỏ.
“Ngươi cũng ăn cùng đi.”
“Chi chi…”
Nhìn thấy cà rốt, chú thỏ nhỏ vui mừng ngay tức khắc.
Ngọc Yên nhìn thấy cà rốt có linh quang bốn phía, tản ra luồng Tiên thiên linh khí vô cùng tinh thuần, còn nồng đậm hơn linh khí của linh chi vạn năm, quả mai chu vạn năm trong dược viên Thiên cung gấp trăm lần, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Linh dược quý giá như vậy, không dùng để luyện đan, lại lấy ra cho thỏ ăn, điều này cũng quá xa xỉ rồi.
Nàng đột nhiên chú ý đến trên bàn còn có thêm một bát mì thịt bò, không khỏi tò mò hỏi: “Bát này là làm cho Thược Dược tỷ tỷ sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Một lão già không mời mà đến.”
Ngay lúc Ngọc Yên đang nghi ngờ thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ ngoài phòng truyền đến.
“Chậc chậc, thơm quá, chậc chậc, mùi thơm này là... truyền đến từ hướng này…”
Ngọc Yên nhìn thấy một ông già râu trắng với hàng lông mày rất dài, vừa hít mũi, vừa đi về phía phòng bếp.
Lông mày của người này cũng quá dài rồi! Ngọc Yên thầm nói.
“Chậc chậc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận