Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1467 - Duỗi tay không đánh người gọi cha

Lý Nhị hỏi hài nhi trên mặt đất: “Ngươi, làm cái gì đấy? Vì sao phải trùng sinh trong bụng tức phụ của ta?”
Tống Từ suy nghĩ, vẫn lên tiếng, giả câm giả điếc chỉ sợ là không có cách nào lừa gạt qua cửa được: “Ta cũng không biết vì sao bản thân sẽ ở trong bụng nương, có lẽ là sắp xếp của ông trời đó.”
Lý Nhị: “Nghe ngươi gọi Quan âm tỳ là nương, sao ta nghe chói tai thế.”
Tống Từ: “...Quen là tốt thôi, cha.”
Vì để cuộc sống của mình dễ chịu hơn, vì không đểcho đám người kia mưu toan hệ thống của mình, hắn quyết định vẫn là lấy lòng đám người đó trước.
Dù sao bây giờ hắn là tiểu hài tử, gọi Lý Nhị là cha cũng không gượng gạo.
Lý Nhị nghe Tống Từ gọi mình là cha, còn trôi chảy như vậy, vẻ mặt càng quái dị hơn.
Dù sao, từ trên thể dục học mà nói, tiểu hài này, một sợi len quan hệ với hắn cũng không có.
Hắn cảm khái nói: “Ngươi đấy, da mặt dày ghê gớm.”
Tống Từ không hề có biểu hiện gượng gạo gì hết.
Dù sao, hắn gọi Lý Nhị là cha, cũng không chịu thiệt.
Hắn từ dưới đất đứng lên, nhìn Trưởng Tôn Vô Cấu nghiêm mặt nói: “Mẫu thân mang thai ta một năm lẻ tám tháng, bất kể cách ta tới đặc biệt thế nào, nàng trước sau vẫn là mẫu thân, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Mẫu thân, xin nhận của hài nhi một lạy.”
Nói xong, hắn lập tức quỳ xuống đất dập đầu với Trưởng Tôn Vô Cấu, quy củ hành lễ.
Trưởng Tôn Vô Cấu thấy hài tử hiểu chuyện như thế, ngược lại là vẻ mặt cảm động.
Sau khi Tống Từ hành lễ với Trưởng Tôn Vô Cấu xong, lại nhìn Lý Nhị nói: “Ngươi là lão công của mẫu thân, ngươi tự nhiên cũng là cha ta. Phụ thân ở trên, xin nhận của hài nhi một lạy.”
Nói xong, hắn quỳ xuống đất dập đầu hành lễ với Lý Nhị.
Lý Nhị: “…”
Hắn phát hiện, tiểu hài nhi này, thật sự đúng là da mặt dày.
Gọi cha, quả thực không hề có chút áp lực chút nào.
Chỉ là, hắn cũng rất chịu kiểu này.
Vốn dĩ, trong lòng hắn rất khó chịu với người lạ mạo muội đầu thai trong bụng lão bà mình. Nhưng lúc này thấy đối phương hiểu chuyện như thế, lòng khó chịu của hắn, cũng không khỏi nhạt đi rất nhiều.
Dù sao, duỗi tay không đánh người gọi cha nha!
Tiếp đó, Tống Từ lại nhìn về phía Tiểu Tê Tử: “Ngươi là nữ nhi của phụ mẫu ta, ngươi cũng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ đại nhân ở trên, xin nhận của đệ đệ một lạy.”
Lần này hắn không dập đầu, mà là ôm quyền hành lễ với Tiểu Tê Tử.
Dù sao cũng là cùng thế hệ.
Tiểu Tê Tử: “...”
Nàng đối với loại người không cần mặt mũi này, cũng rất cạn lời.
Cuối cùng, Tống Từ nhìn qua Lý Nguyên: “Quan hệ của ngươi và bọn họ, ta còn chưa rõ, không biết là gọi ngươi là cha, hay là cô phụ…”
Lý Nguyên: “....”
Lý Nhị thì khóe miệng co giật.
Trưởng Tôn Vô Cấu sắc mặt đỏ bừng.
Trên trán Tiểu Tê Tử nổi lên ba vạch đen.
Mọi người đều hiện ra vẻ mặt cạn lời.
Tống Từ tiếp tục nói: “Nhưng mà, dù sao cũng trưởng bối của ta là được rồi. Chào trưởng bối.”
Nói xong, hắn cũng dập đầu với Lý Nguyên.
“Tiểu Tê Tử là dưỡng nữ của ta.”
Lý Nguyên giải thích một câu.
Tống Từ bừng tỉnh đại ngộ.
Đệt, thì ra quan hệ đơn giản như vậy, lúc trước nghĩ phức tạp quá!
Lý Nhị nhìn mọi người nói: “Không nghĩ tới tiểu tử này lại hiểu chuyện như vậy, về sau nên thu xếp cho hắn thế nào đây?”
Tiểu Tê Tử nói: “Ta không sao hết, tùy các ngươi.”
Lý Nguyên: “Đây là chuyện của ngươi và Trưởng Tôn, đừng hỏi bọn ta.”
Lý Nhị nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cấu.
Trưởng Tôn Vô Cấu nhỏ giọng nói: “Hắn còn nhỏ như thế, sợ rằng không thể tự mình sinh tồn.”
Ý ẩn trong đó, hiển nhiên là muốn mang vào hoàng cung nuôi nấng.
Chỉ là vì bận tâm đến cảm nhận của Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu không nói rõ.
Lý Nhị không cho là đúng nói: “Ngươi đừng coi hắn là hài nhi bình thường. Tiểu tử này, nói không chừng là một lão quái vật, tuổi từng sống còn già hơn ta. Hắn còn có hệ thống, muốn tự mình sinh tồn, nhất định rất dễ dàng.”
Tống Từ cất tiếng nói: “Cha yên tâm, đời trước ta chỉ sống chưa đến ba mươi tuổi, liền rơi vào bồn cầu ngoẻo rồi, cho nên ta không có khả năng già hơn cha đâu.”
Trưởng Tôn Vô Cấu lo lắng nói: “Đời trước hắn đều có thể rơi vào bồn cầu chết đuối, để một mình hắn sinh tồn, e làs có hơi khó khăn.”
Lý Nhị: “…”
Tống Từ: “…”
Thật ra là ta uống say, cắm đầu vào trong bồn cầu.
Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy vẫn đừng giải thích.
Lý Nhị suy nghĩ, nói: “Haiz, bỏ đi, mang hắn về hoàng cung, cứ nói là cô nhi chúng ta nhặt được, thu làm nghĩa tử.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Trưởng Tôn Vô Cấu vui vẻ vô cùng.
“Đa tạ cha.”
Tống Từ cũng khôn khéo nói lời cảm tạ.
Thấy Lý Nhị đã xử lý xong chuyện Tống Từ, Lý Nguyên bèn đứng dậy tiễn khách: “Nếu chuyện đã xử lý xong, thời gian cũng không còn sớm, các ngươi cũng có thể về rồi.”
Lý Nhị sửng sốt: “Ta không có ý định đi, ta chuẩn bị qua đêm ở chỗ tỷ phu mà.”
Lý Nguyên: “…”
Hắn chớp mắt: “Ngươi không có ý định đi à?”
Lý Nhị: “Đúng vậy, đều đã trễ thế này, lười trở về.”
Lý Nguyên nhắc nhở: “Nơi này cách Thái Cực cung của ngươi cũng không quá xa.”
Lý Nhị duỗi người, vẻ mặt buồn ngủ nói: “Tuy không xa, nhưng ta hơi buồn ngủ rồi, không muốn lên đường.”
Mấy ngày nay bởi vì rối rắm chuyện nón xanh, hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Lý Nguyên làm khó dễ nói: “Chỗ ta đều là phòng trọ, chuẩn bị cho khách hàng.”
Lý Nhị không thèm để ý nói: “Dù sao khách điếm này của ngươi, tám trăm năm cũng sẽ không có một khách quen nào tới cửa, bọn ta ở một đêm không có ảnh hưởng gì.”
Thấy Lý Nhị không biết điều, Lý Nguyên dứt khoát tính toán rõ ràng: “Ở khách điếm cần mười lượng bạc một đêm.”
Lý Nhị sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”
Lý Nguyên nhìn Lý Nhị.
Lý Nhị chỉ vào Tiểu Tê Tử: “Tìm nữ nhi ta đòi.”
Lý Nguyên: “..”
Tiểu Tê Tử: “....”
“Xem như ngươi lợi hại, tự mình lên lầu!”
Lý Nguyên lắc đầu, rời khỏi đại đường, đến phòng ngủ của mình.
Lý Nhị lại làm tư thế chiến thắng với Trưởng Tôn Vô Cấu và Tiểu Tê Tử.
Có thể chiếm lợi của tỷ phu, làm hắn tỏ ra rất đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận