Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1899 - Lý Nguyên có thân phận thế nào?

Lần nữa nghe tiếng la của Kiều Phong, bọn họ càng khẳng định hơn.
Vẻ mặt ba người rất là phức tạp.
Nhưng cả ba quả thực không đặt hy vọng gì vào A Chu.
Rốt cuộc, ngay đến Triệu Mẫn và Loan Loan cầu xin cũng vô dụng, một tỳ nữ như A Chu sao có thể đánh động Lý Nguyên?
Song, ngay lúc họ mới nghĩ vậy, Lý Nguyên bỗng nói với Lý Tú Ninh: “Thả ba người Mộ Dung Phục đi.”
Đậu má!
Thấy Lý Nguyên nói thế, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không làm sao nghĩ tới chuyện Lý Nguyên thực sự chấp nhận thỉnh cầu từ A Chu mà thả ba người Mộ Dung Phục.
Có vẻ dễ dãi quá nhỉ?
Chẳng phải tâm địa ngươi là sắt đá hả?
Sao bỗng trở nên dễ nói chuyện thế?
Giờ phút này, hai người Triệu Mẫn và Loan Loan cùng tổn thương sâu sắc.
Các nàng nghĩ mà không thông. Mình cũng ăn nói khép nép khẩn cầu giống vậy nhưng Lý Nguyên không buông tha, tại sao cái bà già kia chỉ xin một chút là Lý Nguyên đồng ý?
Bọn ta và bà già kia, rốt cuộc khác nhau ở đâu?
Chẳng lẽ dáng dấp xinh đẹp quá mức cũng là một tội?
A Chu cũng rất bất ngờ.
Nàng vốn chỉ ôm tâm lý thử cầu xin Lý Nguyên một phen, ai ngờ Lý Nguyên lại thả Mộ Dung Phục thật.
Cái mặt này của ta có thể diện lớn vậy sao?
Có chút sợ hãi rồi đó!
Nhưng, cho dù lòng đầy ngờ vực, A Chu vẫn không tỏ ra lưỡng lự, nàng vội dập đầu tạ ơn Lý Nguyên: “Đa tạ Lý công tử khai ân, đa tạ Lý công tử khai ân.”
Lý Nguyên bình thản đáp :”Không có gì, coi như trả lại ân tình Kiều Phong giúp ta đi.”
Hoá ra là vì Kiều Phong!
Cuối cùng mọi người cũng hiểu lý do Lý Nguyên phóng khoáng như thế.
Là bởi vì vừa rồi Kiều Phong đã ra tay giúp Lý Nguyên, tuy rằng thật ra Kiều Phong chằng đỡ được Lý Nguyên được gì, nhưng thái độ của Kiều Phong cũng đáng để Lý Nguyên giúp lại một lần.
Mà giúp A Chu hay giúp Kiều Phong, chẳng khác gì nhau.
Trước lý do Lý Nguyên nói ra, Kiều Phong cũng hết sức ngạc nhiên.
Trong lòng có chút cảm động.
Có cảm giác rằng Lý Nguyên chính là tri kỷ.
Hắn cung kính ôm quyền với Lý Nguyên, nói: “Kiều mỗ đa tạ Lý công tử khai ân.”
Lý Nguyên gật đầu, chẳng nói gì thêm.
Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên chăm chú nhìn Lý Tú Ninh một cách căng thẳng.
Lý Nguyên ra mặt nói đỡ cho họ, nhưng nếu Lý Tú Ninh không đồng ý, chẳng phải sẽ khó xử lắm ư?
Song, Mộ Dung Phục có thể hoàn toàn thả lỏng, bởi vì Lý Tú Ninh đã lệnh cho thủ hạ thả ba người Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên, A Bích.
Lý Nguyên đã yêu cầu thì Lý Tú Ninh sao dám chối từ?
Qua nửa tuần hương, toàn bộđám người liên thủ với Hùng Bá lúc trước đều bị người của Cẩm Y vệ vả miệng hai mươi lần bằng vỏ đao.
Những kẻ bị đánh, ai nấy đều phun máu tươi đầy miệng, răng rụng thì thôi, lại còn sưng vù bự hơn trước gấp hai lần.
Trông có vẻ thê thảm vô cùng, cũng buồn cười cực điểm.
Sau khi cả đám bị dạy dỗ một trận, Lý Tú Ninh liền phất tay, cho thủ hạ đuổi hết đám nhân sĩ giang hồ đứng đầy trong phòng ra khỏi khách sạn.
Chỉ để lại Kiều Phong, A Chu và bọn Mộ Dung Phục.
Khách sạn bỗng trở nên thanh tịnh như cũ.
Mộ Dung Phục đảo mắt vòng quanh, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để kết giao với Lý Tú Ninh.
Vì vậy, hắn sửa sang trang phục một chút, rồi nhanh nhẹn tiến lại trước mặt Lý tú Ninh một cách phong độ, cung kính ôm quyền hành lễ với nàng: “Mộ Dung Phục đa tạ Chỉ huy sứ đại nhân rộng lòng khai ân, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Vương Ngữ Yên đứng bên cạnh hắn cũng bắt chước biểu ca, hành lễ chào hỏi Lý Tú Ninh.
Động tác trang nhã, cử chỉ thướt tha, Lý Tú Ninh cũng không khỏi thầm cảm thán khen ngợi dung mạo của Vương Ngữ Yên.
Nhưng khi quay sang Mộ Dung Phục, vẻ mặt Lý Tú Ninh lập tức lạnh đi trông thấy.
Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn tạ ơn thì tạ ơn Lý Nguyên đi.”
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Muốn tạ ơn thì tạ ơn Kiều Phong đi!”
Kiều Phong: “Muốn tạ ơn thì tạ ơn A Chu đi.”
Mộ Dung Phục nho nhã lễ độ nói: “Lý công tử và Kiều bang chủ, tại hạ vô cùng cảm tạ, nhưng ta cũng sẽ gh nhớ ân tình của Chỉ huy sứ đại nhân trong lòng.”
Lý Tú Ninh lãnh đạm đáp: “Nếu cảm ơn xong rồi thì ngươi có thể rời đi.”
Nhìn dáng vẻ tiễn người lạ của Lý Tú Ninh, trong lòng Mộ Dung Phục cực kì bất lực.
Hắn vốn muốn nhân dịp này để bám lấy Lý Tú Ninh, hoàn thành mộng phục quốc của mình, tiếc là Lý Tú Ninh chẳng thèm cho hắn cơ hội lại gần!
Mộ Dung Phục không dám hó hé nữa, khom lưng thi lễ thêm một lần, sau đó dẫn biểu muội và tỳ nữ quay lưng rời khỏi khách sạn.
Thấy vậy, Kiều Phong và A Chu lập tức đi tới trước mặt Lý Nguyên, cáo từ: “Lý công tử, vậy Kiều mỗ xin cáo từ. n tình của Lý công tử, Kiều mỗ ghi tạc trong lòng. Nếu sau này Lý công tử có cần đến Kiều mỗ, chỉ cần nói một câu dù chết muôn lần thì Kiều mỗ cũng nhất định không từ chối.”
Lý Nguyên gật đầu, đưa mắt nhìn hai người Kiều Phong à A Chu ra khỏi khách sạn.
Lý Tú Ninh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng cũng không còn mấy kẻ đáng ghét ấy.”
Lý Nguyên cười nói: “Bọn họ đều sợ ngươi, ai dám làm phiền ngươi?”
Lý Tú Ninh: “Đó là do họkhông biết thân phận của ngươi, bằng không, người họ sợ sẽ là chính ngươi.”
Lý Nguyên cười cười.
Mấy người Tiểu Quách, Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc ở gần đó không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Trong mắt toàn là sự tò mò.
Thân phận?
Lý Nguyên có thân phận gì?
Vậy mà có thể làm người ta khiếp sợ?
Lý Tú Ninh hỏi Lý Nguyên: “Khi nào ngươi trở về Trường An?”
Lý Nguyên: “Chuẩn bị du ngoạn ở bên ngoài thêm một thời gian ngắn rồi mới trở về.”
Lý Tú Ninh tiếc rẻ: “Tiếc quá, ngày nào ta cũng phải xử lý rất nhiều việc, bằng không đã đi du lịch cùng ngươ, lâu rồi ta chưa ra ngoài đi lại.”
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó Lý Tú Ninh mới lưu luyến không rời mà cáo từ, rời khỏi Thất Hiệp Trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận