Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 676 - Tiểu bằng hữu, ta thấy xương của ngươi đáng kinh ngạc đấy!

Nữ nhi còn chưa kết hôn mà đã có con, công tử thế gia đại tộc là không gả được rồi, chỉ đàng tìm nam tử xuất thân trong gia đình bình thường đổ vỏ vậy.
Hôn lễ cũng không cần quá mức rườm rà. Nữ nhi chưa kết hôn mà có con, chuyện này không nên để lộ ra ngoài.
Tuy nhiên, phủ Thừa tướng chọn rể, dù là chuẩn bị chọn người bình thường nhưng cũng không thể là tầng lớp người quê mùa tầm thường.
Đúng lúc này, Trần Quang Nhuỵ Cao là nhân sĩ Hải Châu trúng Trạng Nguyên, n Khai Sơn thấy tướng mạo Trần Quang Nhụy Cao và gia thế cũng phu hợp với điều kiện nên chú ý tới hắn...
Thời gian như thoi đua, đảo mắt đã qua mười mấy năm rồi.
Bất tri bất giác Tây Du sẽ chính thức bắt đầu.
Kinh Hà Long Vương, đây là Long Vương của khu vực sông Kinh bên ngoài thành Trường An.
Trong khoảng thời gian này, cá tôm sông Kinh bị ngư dân đánh bắt nghiêm trọng, thông qua thăm dò mà Kinh Hà Long Vương biết được rằng những ngư dân này tìm được một người thầy bói ở trong thành Trường An.
Vị thầy bói đó xem quẻ rất linh, cho ngư dân biết hạ lưới ở đâu và lúc nào mới thu hoạch được nhiều.
Vì thế nên cá tôm ở sông Kinh càng ngày càng ít.
Kinh Hà Long Vương cảm thấy người thầy bói kia nhất định là cố ý đối đầu với hắn. Nếu như cá tôm ở sông Kinh đều chết hết thì hắn làm Long Vương làm cái gì nữa.
Cho nên hắn liền hoá thành một tu sĩ mặc đồ trắng đi tìm thầy bói.
Hắn để cho thầy bói tính toán khi nào thì Trường An có mưa.
Thầy bói bảo ngày mai.
Long Vương lại hỏi: “Ngày mai lúc nào thì trời mưa, mưa như thế nào?”
Thầy bói tầm năm mươi tuổi, người mặc áo gai, cằm có chòm râu, nhìn nho nhã trầm ổn.
Mặc dù yêu cầu của Long Vương hơi vô lý và kỳ lạ, nhưng thầy bói cũng không phàn nàn gì, chỉ bấm tay, sau đó điềm tĩnh nói: “Ngày mai giờ Thìn có mây, sau đó thì có sấm sét, buổi trưa trời sẽ mưa. Giờ Mùi mưa lớn chừng ba thước ba tấc lẻ bốn mươi tám điểm.”
Long Vương cố ý lớn tiếng nói: “Tiên sinh có bản lĩnh, không thể nói xằng bậy lừa gạt ta. Nếu ngày mai có mưa như thế, hơn nữa thời gian và lượng mưa giống như ngươi tính, vậy ta sẽ đưa ngươi quẻ kim năm mươi lượng. Nhưng nếu không có mưa hoặc không đúng thời gian hay số lượng, vậy ngươi chính là tên lừa đảo bịp bợm. Để ngươi không thể tiếp tục gạt người, ta sẽ đích thân đập nát bộ mặt của ngươi, phá tan chiêu bài của ngươi. Ngươi phải lập tức rời khỏi Trường An, sau này không được xem bói gạt người nữa. Ngươi có dám đồng ý không!”
Thầy bói vuốt chòm râu của mình, cười nhạt, nói: “Đồng ý với ngươi cũng không khó. Tuy nhiên nếu ta đoán không trúng vậy sau này cái nghề kiếm cơm cũng không thể làm nữa, mà nếu đoán đúng cũng chỉ được quẻ kim năm mươi lượng. Như thế thì hơi không công bằng.”
Kinh Hà Lý Nguyên nói: “Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới công bằng?”
Thầy bói chỉ vào một viên bảo châu trên Văn Sinh cân của Kinh Hà Long Vương, thong thả nói: “Nếu như ta đoán đúng, ngươi tặng viên ngọc lưu ly này tặng ta, ta sẽ đánh cược với ngươi.”
Kinh Hà Long Vương không do dự mà đồng ý luôn, nói: “Được. Chuyện này một lời đã định, không thể đổi ý.”
Thầy bói gật đầu, nói: “Một lời đã định. Nếu ngày mai không mưa ta sẽ đập bảng hiệu của mình.”
Long Vương thấy thầy bói đã mắc mưu, không khỏi vui mừng mà cười phá lên.
Chuyện mưa gió của cả thành Trường An đều do hắn quản. Thầy bói đánh cược với hắn chắc chắn thua.
Hắn nói với mọi người đang vây xem xung quanh: “Các ngươi đều nghe thấy rõ ràng, kính xin ngày mai hãy tới làm chứng, tránh cho có người chơi xấu.”
Những người xem náo nhiệt xung quanh tất nhiên đáp ứng nhiệt tình.
Long Vương cảm thấy rất hài lòng, rời khỏi nơi xem bói, chuẩn bị trở về Thủy Tinh cung ở sông Kinh của mình.
Tuy nhiên, khi hắn đi tới một con đường, bỗng nghe thấy âm thanh chuông gió truyền đến.
Âm thanh chuông gió êm tai biến ảo khôn lường, tràn đầy đạo vận và thiền ý, làm cho Kinh Hà Long Vương không kìm được mà dừng bước.
Hắn tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một tiểu nữ hài bốn năm tuổi, ngồi trên một con mèo có bánh xe quái dị, từ khách điếm đi ra.
Mà âm thanh chuông gió là từ phía trên cửa khách điếm truyền tới.
Kinh Hà Long Vương nhìn thấy tiểu nữ hài, trên mặt không khỏi kinh ngạc. Thanh cao thoát tục, chung linh thanh tú, không nhiễm bụi trần. Tiểu cô nương này lại mang trên người Chí Tôn Huyết, Chí Tôn Cốt. Thể chất là Tiên Thiên Đạo thai xưa nay hiếm thấy, chu thiên kinh mạch dù chưa tu luyện nhưng đã thông suốt toàn bộ.
Với thể chất này, cho dù tu luyện loại công phu nào đi nữa, nhất định có thể tiến triển thật nhanh, làm chơi ăn thật.
Cõi đời này sao lại có linh căn hoàn mỹ không khiếm khuyết như thế? Nhất thời Kinh Hà Long Vương không khỏi ngây dại...
Cứ như vậy, e là tu luyện đến Đại La Kim Tiên cũng không gặp phải trở ngại nào?
“Ục ục.”
Khi Kinh Hà Long Vương đang suy nghĩ xuất thần, một tiếng kèn kỳ lạ làm hắn tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu nữ hài cưỡi con mèo kỳ quái dừng không xa trước người hắn.
“Lão Long Vương, ngươi cản đường ta.”
Tiểu nữ hài hô lên với Kinh Hà Long Vương.
Giọng nói êm ái mềm mại, vô cùng dễ nghe.
Kinh Hà Long Vương không khỏi ngẩn người, hắn kinh ngạc hỏi tiểu nữ hài: “Ngươi, làm sao ngươi biết ta là Long Vương?”
Tiểu nữ hài nghi hoặc trừng lớn hai mắt: “Vừa nhìn là biết rồi!”
Đột nhiên Kinh Hà Long Vương chú ý tới ánh mắt của tiểu nữ hài, đôi mắt kia thậm chí có trọng đồng chín tầng.
Da đầu Kinh Hà Long Vương muốn nứt ra, trong lòng giống như biển cả gào thét, chấn động không ngừng.
Trời ạ, đây là Thánh đồng chín tầng trong truyền thuyết, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả hư ảo trên thế gian, bản nguyên, quy luật vạn pháp, cũng có thể mê hoặc tất cả bản tâm.
Chẳng trách nàng có thể nhìn thấu bản thể của ta.
Tuy nhiên đây chẳng phải là thần thông tối cao chỉ có Thánh Nhân tài năng trong truyền thuyết mới có sao? Sao lại xuất hiện ở trên người một tiểu nữ hài không có chút tu vi nào như vậy? Chẳng lẽ ta bị ảo giác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận