Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2256 - Quân tử đánh người nhất định phải ra tay nặng!

Quạ đen trên đỉnh đầu còn liên tục kêu lên ‘oát oát’.
Mẹ ơi!
Thế này mà là quân tử sao!
Đây rõ ràng là giặc cướp có được không?
Ngươi không duyên không cớ cầm tiền của người khác đi, thế này thì có đạo lý ở chỗ nào hả?
Cái này là đạo lý của giặc cướp sao?
Ba người phát hiện, sau khi bọn họ nghe Lý Nguyên giải thích xong, thế mà lại hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng vào lý giải của mình về Luân ngữ trước đây được.
Hình như Luân ngữ cũng không phải dạy người ta nhân nghĩa mà là dạy cho người ta bạo lực.
Nếu như những Nho gia Chu Hi, Đổng Trọng Thư này nghe được lý giải của Lý Nguyên thì sợ rằng sẽ bị chọc tức đến nỗi ba cái xác bật thẳng dậy nổi cơn tam bành, bộ râu run run.
Trác Văn Quân ổn định lại tâm trạng một chút rồi hỏi Lý Nguyên thêm lần nữa: “Ký lai chi, tắc an chi. Câu này lại có nghĩa là gì?”
Nàng quả thật vẫn không tin, Lý Nguyên liên tục không hiểu Luân ngữ, nếu như tất cả đều nhưng vậy thì chẳng phải là không bình thường sao?
Lý Nguyên uống một hớp nước trà rồi trả lời: “Ký lai chi, tắc an chi. Ý của những lời này là, đã đi tới chỗ của ta rồi, thế thì cứ an táng ở đây đi.”
Hít!
Trác Văn Quân cảm thấy trái tim đau quá.
Thái Văn Cơ thật sự không nhịn được, nàng hỏi Lý Nguyên: “Vì sao ‘Luận ngữ’ của ngươi lại bạo lực như vậy hả?”
Lý Thanh Chiếu xúc động lên tiếng: “Hắn thế này sao mà là Luân ngữ được, cái này rõ ràng là Luân Ngữ, Luân của tung quả đấm!”
Khóe miệng Lý Nguyên nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nói: “Thảo luận học thuật ấy mà, đương nhiên là nói thoải mái rồi, mỗi người phát biểu ý kiến của riêng mình!”
Thái Văn Cơ cạn lời: “Ngươi chắc chắn đây là đang thảo luận học thuật sao? Sao ta cứ có cảm giác đây là tụi đa cấp đang mở đại hội vậy?”
Trác Văn Quân đột nhiên chớp chớp mắt. Gương mặt nàng có vẻ hơi nghi ngờ hỏi: “À ừm, không phải chúng ta đang thảo luận việc làm sao để ngăn cản Nho học phát triển sao? Sao đột nhiên lại tranh cãi về nghĩa gốc của Luân ngữ rồi?”
“Đúng vậy.”
Lý Thanh Chiếu cũng phản ứng lại, nàng nói với Lý Nguyên: “Ngươi vẫn là mau nói cho bọn ta biết cách ngăn cản Nho học phát triển đi.”
Lý Nguyên ung dung nói: “Cách? Chẳng phải ta đã nói cho các ngươi rồi sao?”
“Ngươi nói với bọn ta cái gì?”
Vẻ mặt Lý Thanh Chiếu mơ màng.
Trác Văn Quân và Thái Văn Cơ cũng lộ ra biểu cảm không hiểu ra làm sao.
Có vẻ ngốc nghếch.
Lý Nguyên chỉ nói cho bọn họ biết làm thế nào để xuyên tạc Luân ngữ, sử dụng bạo lực như thế nào.
Nhưng lại không nói cho bọn họ làm thế nào để ngăn cản Nho học phát triển.
Lý Nguyên thấy biểu cảm ngốc nghếch của ba người họ, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Năng lực phản ứng của các ngươi quả thực chậm quá.”
Trác Văn Quân thấy mình bị Lý Nguyên coi thường thì lập tức bĩu môi, bất mãn nói: “Phản ứng của bọn ta chậm ở đâu? Rõ ràng là ngươi chẳng nói cách gì cả.”
“Đợi đã…”
Đột nhiên, dường như Lý Thanh Chiếu bên cạnh nghĩ đến cái gì đó.
Vẻ mặt nàng kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, suy đoán: “Lẽ nào ngươi muốn bọn ta cố ý xuyên tạc ‘Luận ngữ’, từ đó phá hoại gốc rễ của Nho học?”
Trác Văn Quân và Thái Văn Cơ được Lý Thanh Chiếu nhắc nhở, cũng phản ứng lại.
Lúc này bọn họ mới hiểu, thì ra Lý Nguyên vốn không phải thật sự đang ủng hộ bạo lực, mà là cố ý xuyên tạc ‘Luận ngữ’.
Trên mặt ba người họ lập tức có vẻ suy tư, dường như đang cân nhắc tính khả thi của cách này.
Lý Nguyên thấy cuối cùng Lý Thanh Chiếu cũng đoán được suy nghĩ của hắn, gật đầu nói: “Không sai, chính là mục đích này.”
Thái Văn Cơ lập tức nghi ngờ: “Cách này ổn không? Chỉ cần xuyên tạc ý của ‘Luận ngữ’ thì có thể ngăn cản sự phát triển của Nho giáo à? Sao ta cảm thấy chủ ý này có chút không đáng tin vậy?”
Trác Văn Quân cũng cảm thấy cách này của Lý Nguyên có chút không đáng tin cậy.
Nàng nói: “Ta cảm thấy cách này hơi giống trò đùa, sao bệ hạ có thể bởi vì ‘Luận ngữ’ ngươi cố ý xuyên tạc, mà không đưa Nho học vào thi cử chứ?”
Lý Nguyên không chút hoang mang phân tích: “Hiện nay Nho học chỉ là phổ biến trong số các sĩ phu, người bình thường vẫn chưa có khái niệm gì về Nho học. Đối với ‘Luận ngữ’ mà Nho học lấy làm gốc rễ, người ta cũng chỉ coi đó là quy tắc chung của tu luyện Nho đạo, hoàn toàn không có ý nghiên cứu ở bên trong.”
“Nhân cơ hội này, các ngươi tranh thủ tiến hành xuyên tạc ‘Luận ngữ’. Chỉ cần xuyên tạc thú vị thì chắc chắn có thể nhanh chóng truyền bá trên thị trường.
Chỉ cần tuyên truyền đúng cách, đến lúc đó, trong suy nghĩ của công chúng sẽ hình thành ấn tượng vốn có đối với ‘Luận ngữ’. Cảm thấy Luân ngữ là một cuốn sách hài hước.
Khi đó, cho dù người khác có ra sức tuyên truyền tư tưởng ‘Luận ngữ’ như thế nào, công chúng cũng sẽ không cho là đúng, chỉ cảm thấy đây là một quyển sách hài hước.”
“Một khi quyển điển tịch cơ bản này của Nho học bị công chúng khinh thường, Nho học có thể phát triển bao nhiêu chứ? Tam tòng tứ đức gì đó mà Nho học đề xướng, nữ tử không tài chính là đức, sao mọi người còn để trong lòng? Chỉ cảm thấy đây là do Nho gia viết ra để làm trò cười thôi.” Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân nghe Lý Nguyên phân tích, vẻ nghi ngờ trên mặt cuối cùng cũng bớt đi một chút.
Dường như cách này của Lý Nguyên quả thật có chỗ khả thi.
Nhưng điều kiện là phải xuyên tạc ‘Luận ngữ’ một cách thú vị mới được.
Bởi vì chỉ có xuyên tạc một cách thú vị, mới có thể khiến cho dân chúng Tiên Đường thảo luận, mới có thể tạo thành chấn động, mới có thể sinh ra ảnh hưởng lớn, từ đó trong lòng hình thành ấn tượng cố định đối với Luân ngữ.
Đợi đến khi người khác quảng bá Nho học, bản năng sẽ khơi dậy ấn tượng vốn có, từ đó sinh ra bài xích Nho học.
Đương nhiên, rốt cuộc cách này có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng, thì ba người họ vẫn chưa nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận