Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2114 - Bạch Tố Trinh quá khiêm tốn rồi!

Tiểu Thanh tức giận nói: “Lâm nha đầu ngươi, sao cứ luôn nghi ngờ lời của sư phụ thế? Lời của ta thực sự không đáng tin đến vậy à?”
Lâm Đại Ngọc ngượng ngùng thè lưỡi, nói: “Chủ yếu là chuyện này quá khó tin, rất khó để người ta tiếp thu.”
Nàng cảm khái nói: “Thật không hổ là đệ tử của Thánh Nhân, đúng là kiến thức rộng rãi. Cũng không biết, tương lai ta có thể may mắn nhìn thấy thánh nhan hay không?”
Bạch Tố Trinh tiếp lời nói: “Nói không chừng không đến bao lâu, là ngươi có thể thực hiện nguyện vọng này.”
“Là sao? Đại sư phụ muốn đi bái kiến Nữ Oa nương nương, chuẩn bị mang ta theo hả?”
Lâm Đại Ngọc có phần kích động hỏi.
Bạch Tố Trinh lắc đầu nói: “Không có chỉ dụ của Nữ Oa nương nương, chúng ta không thể tùy tiện đi quấy rầy. Nếu không, ta đã sớm mang ngươi đi tìm Nữ Oa nương nương chữa bệnh.”
Lâm Đại Ngọc khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao nói ta lập tức là có thể thực hiện nguyện vọng?”
Tiểu Thanh giải thích: “Bởi vì đến chỗ Lý công tử, có xác suất rất lớn sẽ gặp được Thánh Nhân.”
“Đây là vì sao?”
Lâm Đại Ngọc rất kinh ngạc.
Tiểu Thanh: “Bởi vì mấy vị Thánh Nhân, cách một thời gian sẽ đến bái phỏng Lý công tử, còn có, nữ hoàng bệ hạ mỗi ngày đều sẽ trở về ăn cơm.”
Bái phỏng Lý công tử?
Lâm Đại Ngọc chợt nhớ tới chuyện Lý công tử còn lợi hại hơn Thánh Nhân mà tiểu sư phụ nói trước đó.
Sao cảm giác tiểu sư phụ càng nói càng nguy hiểm vậy?
Vậy mà nâng tầm lời nói dối của mình lên tới quốc gia rồi.
Còn có, nữ hoàng bệ hạ mỗi ngày đều sẽ trở về ăn cơm là ý gì?
Sao nghe không hiểu lắm?
Nữ hoàng bệ hạ không phải ở trong hoàng cung hả?
Có thể trở về đâu?
Lâm Đại Ngọc bèn nói ra nghi ngờ trong lòng.
Tiểu Thanh thuận miệng giải thích: “Ồ, đã quên nói cho ngươi biết, nữ hoàng bệ hạ là dưỡng nữ của Lý công tử, vì thế mỗi ngày đều sẽ trở về chỗ của Lý công tử ăn cơm.”
Trời ạ!
Lâm Đại Ngọc muốn ngất.
Hôm nay đã nghe nhiều chuyện kinh hãi lạ lùng như vậy, vốn tưởng rằng nghe thêm gì nữa cũng sẽ không kinh ngạc nữa.
Lâm Đại Ngọc không nghĩ tới, vẫn còn có chuyện càng thêm lạ lùng.
Lý công tử, lại là dưỡng phụ của nữ hoàng bệ hạ chí thánh chí minh, có văn có võ, đế ngự cửu thiên.
Ta không nghe lầm đấy chứ?
Hắn có tài đức gì?
Lại có thể làm dưỡng phụ của nữ hoàng bệ hạ?
“Ngươi, ngươi không nói đùa?”
Lâm Đại Ngọc hơi nói lắp hỏi Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy chuyện này có thể đùa lung tung à?”
Chuyện này quả thực không thể đùa lung tung.
Thấy Tiểu Thanh càng nói càng thật, Lâm Đại Ngọc cũng không kiềm được bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ, lần này tiểu sư phụ không hề khoác lác?
Lời nàng nói là thật?
Tiểu Thanh tiếp tục nói: “Cho nên ta nói, chỉ cần ngươi có thể cua Lý công tử tới tay, Giả gia gì gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề.”
Lâm Đại Ngọc: “...”
Lại vòng về chỗ này rồi.
Trải qua lần nghe ngóng này, Lâm Đại Ngọc, tức khắc tràn ngập tò mò về Lý Nguyên.
Nàng đã có chút chờ không kịp muốn gặp đối phương.
Rốt cuộc là kiểu người gì, rốt cuộc dáng dấp thế nào, mới có thể có nhiều truyền kỳ như vậy?
“A, đến ngoài cửa đông Trường An rồi.”
Đúng lúc này, Lâm Đại Ngọc chợt nghe tiểu sư phụ nhắc nhở nói.
Ngay sau đó, nàng bèn cảm nhận được, xe ngựa bắt đầu từ từ hạ xuống.
Rất nhanh, nàng đã cảm nhận được động tĩnh bánh xe và mặt đất tiếp xúc.
Sau đó, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi lăn bánh về trước.
Đến nơi này, tốc độ của xe ngựa không thay đổi được nữa.
Bởi vì, xung quanh có quá nhiều xe cộ và người đi đường.
Tiểu Thanh nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngựa xe như nước trên đường chuyển thư tín bên ngoài, cảm khái nói: “Rất lâu chưa tới Trường An, Trường An đã trở nên càng thêm náo nhiệt rồi.”
Bạch Tố Trinh nói: “Bây giờ thành Trường An là thánh địa Nhân tộc, là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, tu luyện của cả Nhân tộc, Hồng Hoang vạn tộc không ai không ngưỡng mộ. Lại thêm nơi này khởi xướng các tộc bình đẳng, lại cấm chế đấu pháp tư nhân kết thù kết oán, thi hành lấy luật làm việc, có thể nói thành Trường An là nơi an toàn nhất, hòa bình nhất Hồng Hoang từ cổ chí kim, rất nhiều chủng tộc đều muốn tới Trường An sinh sống, mỗi ngày mọi người đến đây liên tục không ngừng, Trường An dĩ nhiên càng ngày càng phồn hoa.”
Lâm Đại Ngọc cảm khái nói: “Nữ hoàng bệ hạ thật sự là văn trị võ công, đệ nhất thánh hoàng từ cổ chí kim, mới có thể khai sáng thịnh thế như vậy.”
Lái xe ngựa đi hơn nửa ngày.
Ba người mới đi tới bên ngoài Hữu Gian khách điếm.
Bạch Tố Trinh đỡ Lâm Đại Ngọc xuống xe ngựa.
Lâm Đại Ngọc nhìn thấy bảng hiệu của khách điếm, nghi hoặc nói: “Chúng ta không phải trực tiếp đến phủ đệ của Lý công tử sao? Còn phải ở khách điếm trước?!”
Tiểu Thanh buộc xe ngựa ở cửa, nói: “Lý công tử ở chỗ này, khách điếm này là Lý công tử mở.”
“Ặc.”
Lâm Đại Ngọc lập tức có chút không phản bác được.
Nàng không nghĩ tới, tuyệt thế đại năng được hai sư phụ tán dương như vậy, Lý công tử có thể làm cho Thánh Nhân cũng vì hắn thần phục, thì ra là lão bản của một khách điếm.
Điều này khiến nàng càng thêm ngờ vực về lời của hai sư phụ,.
Tiểu Thanh: “Chúng ta vào thôi, cũng không biết Lý công tử có trong khách điếm không nữa.”
Nói xong, nàng dẫn đầu bước tới, vén rèm lên, đi vào khách điếm.
Bạch Tố Trinh đỡ Lâm Đại Ngọc, theo sát phía sau.
Vốn dĩ, Lâm Đại Ngọc bởi vì linh khí trong cơ thể hỗn loạn, không ngừng va chạm kỳ kinh bát mạch, ngũ tạng lục phủ, mà vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.
Song, vào lúc này, chuông gió trên rèm cửa bị lay động, mà sinh ra một hồi âm thanh êm tai dễ nghe.
Lâm Đại Ngọc bỗng phát hiện, linh khí hỗn loạn hành xung trong người, vậy mà thoáng chốc bình phục lại.
Linh khí không hoành xung trực sấm nữa, mà dịu ngoan như là một con mèo.
Lâm Đại Ngọc cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Điều này làm cho trong lòng Lâm Đại Ngọc thấy rất quái lạ, nàng không hiểu, linh khí luôn nóng nảy, sao đột nhiên trở nên dịu ngoan lại rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận