Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1775 - Đại tỷ, đây đúng là thật mà

Hoàng Dung bất đắc dĩ nói: “Có giấu tu vi hay không, chỉ có hỏi hắn mới biết được. Nhưng mà người này lúc thì ăn nói đàng hoàng nói đứng đắn, lúc thì nói những thứ khiến người ta chẳng thể tin được, ta cũng chẳng biết câu nào của hắn là thật. Vì vậy việc liên quan tới tang lễ, các ngươi nghe cho vui là được rồi, có lẽ hắn đang nói bậy nói bạ cũng chẳng ai xác định được. Nhất định đừng quá tin là thật.”
Đại tỷ à, đây đúng là thật đó! Triệu Tri Dịch kêu lên trong lòng.
Nhưng mà chung quy hắn vẫn không dám nói ra.
Hắn phát hiện, khách điếm này thật sự không hề bình thường.
Hậu viện cất giấu một người chim Chuẩn Thánh thực lực mạnh mẽ.
Hoa cỏ cây cối trong hậu viện, toàn bộ đều là Hỗn độn linh căn.
Bây giờ, ông chủ khách điếm này cũng đã nói ra việc không phải ai cũng biết được.
Khách điếm này, rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa?
Ông chủ tên là Lý Nguyên kia, thực sự không biết hậu viện của hắn có thứ dị thường sao?
Triệu Tri Dịch bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với suy đoán của mình.
“Hôm nay ngươi định không ăn cơm trưa sao?”
Một giọng nói đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong đại sảnh.
Triệu Tri Dịch nhìn lại theo tiếng nói.
Chỉ thấy Lý Nguyên mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng, trong tay bưng hai đĩa thức ăn, đi ra từ hậu viện.
Triệu Tri Dịch phải thừa nhận, từng cử động của người này đều cao quý, ưu nhã, khéo léo, nhìn cảnh đẹp ý vui, thần vận tràn đầy.
Hoàng Dung nghe thấy Lý Nguyên nói vậy, nhất thời ngượng ngùng thè lưỡi.
Vừa nãy nói hăng say quá, nên đã quên mất đi ra sau bếp hỗ trợ.
“Phải ăn, đương nhiên phải ăn rồi, thân là người ham ăn, sao có thể bỏ bữa được!”
Hoàng Dung vừa nói vừa chạy đến trước mặt Lý Nguyên, chuẩn bị nhận đĩa thức ăn trong tay Lý Nguyên.
“Ông chủ, loại chuyện nhỏ này, để ta làm làm cho.”
Lý Nguyên lại giơ đĩa thức ăn lên, tránh khỏi móng vuốt Hoàng Dung: “Ngươi xuống phòng bếp cầm chén đũa lên đây, bưng lên hết thức ăn còn dư lại, nhớ rửa tay sạch sẽ trước.”
“Biết rồi mà! Lần nào cũng nhắc ta rửa tay, tay ta bẩn như vậy à?”
Hoàng Dung vừa lẩm bẩm vừa chạy như bay đến hậu viện.
Ngửi mùi thôi, nàng đã có hơi không thể chờ nổi nữa muốn ăn ngấu nghiến.
Triệu Tri Dịch, Quách Tĩnh, Dương Chí cũng ngửi được mùi của rau trong xào trên đĩa thức ăn trong tay Lý Nguyên.
“Ực.”
Ba người đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
Đây là mùi thơm còn khiến người ta thèm nhỏ dãi hơn cả mì ăn liền.
Có mùi vị bùng nổ như pháo hoa, đặc biệt hấp dẫn vị giác khiến người ta chảy nước miếng điên cuồng.
Triệu Tri Dịch phải thừa nhận, tài nấu ăn của Lý Nguyên thực sự không thể chê vào đâu được.
Không thể xoi mói.
“Lý ông chủ, không biết chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm không, yên tâm, phí dùng cơm ngươi cứ nói, ta tuyệt đối không trả giá.” Triệu Tri Dịch nhịn không được mở miệng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên đặt đĩa cá lóc chiên và lòng xào nóng hổi lên bàn cơm.
Thẳng thừng từ chối thỉnh cầu của Triệu Tri Dịch: “Ta không có chuẩn bị cho người ngoài.”
Triệu Tri Dịch định nói tiếp nhưng ngay lúc này, hắn nghe thấy tiếng chuông gió vang lên.
“Leng keng leng keng…”
Triệu Tri Dịch xoay đầu lại nhìn, vẻ mặt lập tức ngây ngốc, đảo mắt không ngừng.
Hắn trông thấy một nữ tử mặc váy đuôi én được làm bằng gấm trắng, choàng chiếc áo lông chồn màu đỏ rực đi vào khách điếm.
Nữ tử này khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy thướt tha, làn da trắng ngần như tuyết, còn mịn màng hơn cả trái vải.
Đôi mắt của nàng sáng rực lại có hồn, chiếc mũi vừa thẳng vừa cao, đôi mày lá liễu pha lẫn anh khí và ôn nhu, chiếc cằm thanh tú, tất cả kết hợp tạo nên một khuôn mặt xinh đẹp hơn tranh vẽ gấp mấy chục ngàn lần.
Trước đó, Triệu Tri Dịch cảm thấy Hoàng Dung đã được xem là đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi.
Nhưng bây giờ khi trông thấy nữ tử này, hắn mới nhận ra rằng, trên đời này còn có có nữ tử đẹp hơn nghiêng nước nghiêng thành gấp trăm ngàn lần.
Nàng ấy là ai?
Nàng cũng ở đây sao?
Ta phải làm quen nàng!
Triệu Tri Dịch lập tức hạ quyết tâm.
Hắn nhất định phải theo đuổi được giai nhân tuyệt sắc này!
Kết thành đạo lữ với nàng.
Không có khả năng thứ hai.
Ý hắn đã quyết, thượng đế cũng đừng hòng ngăn được!
Bỗng, Triệu Tri Dịch thấy hơi lạnh trong người.
Theo bản năng rụt cổ lại.
Quái lạ, với tu vị của ta, sao mà thấy lạnh được?
Cơ mà nữ tử trước mặt này cũng thật lạnh lùng.
Tuổi không lớn, trông rất thuần khiết nhưng khí chất quá ngự!
Nàng còn mang một đôi tất cầu vồng dài đến gối.
Thật đúng là nhìn thế nào cũng thấy thích!
“A, Tiểu Tê Tử, ngươi trở về rồi.”
Hoàng Dung bưng bát đũa đi tới đại sảnh, vừa trông thấy Tiểu Tê Tử thì nàng lập tức hô lên.
Tiểu Tê Tử gật đầu với Hoàng Dung, sau đó nhìn sang Lý Nguyên, gọi một tiếng: “Phụ thân.”
Phụ Thân?
Triệu Tri Dịch suýt chút nữa rớt cằm xuống đất.
Hắn không ngờ giai nhân tuyệt sắc này thế mà lại là con gái của Lý Nguyên.
Chuyện này, cũng quá bất ngờ đi!
Dù sao Lý Nguyên trông vẫn còn rất trẻ, không giống người sẽ có đứa con gái lớn như vậy.
Lúc đầu ta còn xem hắn là đối thủ, không ngờ hắn sẽ trở thành nhạc phụ đại nhân của ta.
Đúng là thế sự vô thường!
Song, nếu nữ tử tên Tiểu Tê Tử này là con gái của Lý Nguyên thì xinh đẹp như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Tóm lại là do gen cả.
Triệu Tri Dịch đảo mắt trông như đang suy tính gì đó.
Lý Nguyên nói với Tiểu Tê Tử: “Đi rửa tay rồi đến ăn cơm.”
Tiểu Tê Tử gật đầu, đạp giày gấm thêu hoa đi ra hậu viện rửa tay.
Từ đầu tới cuối, nàng không hề nhìn ba người Triệu Tri Dịch, Dương Chí, Quách Tĩnh lấy một cái.
Như thể ba người họ không hề tồn tại.
Điều này làm cho Triệu Tri Dịch thấy thất vọng không thôi.
Mỹ nữ này cũng quá cao ngạo đi?
Thế mà lại không nhìn ta lấy một cái!
Ta cũng đẹp trai mà?
Hơn nữa ta còn là đại lão Chuẩn Thánh.
Có cần khinh thường vậy không?
Nhưng mà ta thề, không lâu nữa, ta nhất định sẽ khiến nàng mỗi ngày đều phải nhìn thẳng vào ta!
Triệu Tri Dịch âm thầm hạ quyết tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận