Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1461 - Lòng tin sụp đổ rồi!

Nhưng hắn không muốn bất kỳ ai biết chuyện mình bị phản bội.
Nếu không, nếu như truyền chuyện này ra ngoài, mặt mũi của hắn sẽ để ở đâu chứ?
Hắn đường đường là Thái Thượng Hoàng Đại Đường, đâu thể trở thành trò cười của người thiên hạ?
Điều này còn khó chịu hơn cả giết Lý Nhị.
Chỉ là, hắn quay người đi được mấy bước, lại dừng lại.
Chuyện này đã ở trong lòng hắn mấy ngày, lại không thể tìm người tâm sự, giải sầu, hắn sắp sầu chết rồi.
Hắn rất muốn tìm người tâm sự đau khổ trong lòng, giải tỏa oán hận đối với Trưởng Tôn Vô Cấu.
Tỷ phu dường như là một người không tồi.
Dù sao thì với sự biến thái của tỷ phu, cho dù ta không đi tìm hắn, chỉ sợ hắn cũng đã biết việc này.
Còn nữa, nếu tỷ phu có khả năng tiên tri, thì sao hắn không nhắc nhở chuyện này trước cho ta chứ?
Để ta ra tay ngăn cản trước khi Trưởng Tôn Vô Cấu phạm phải sai lầm lớn.
Ta phải tìm hắn nói lý lẽ!
Nghĩ đến đây, Lý Nhị lập tức xoay người đi vào khách điếm.
“Tỷ phu, tỷ phu, ngươi đang ở đâu, mau đi ra cho ta, ngươi có lỗi với ta!”
Vừa đi vào khách điếm, Lý Nhị đã lớn tiếng la hét.
Nếu không phải khách điếm của Lý Nguyên có thể cách âm, chỉ sợ cả con đường đều bị Lý Nhị đánh thức.
“Đừng la hét nữa, ta ngồi ở đây nè.”
Một giọng nói vang lên từ trong góc của đại sảnh.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang ngồi ở trong góc, tay cầm một quyển tiểu thuyết.
Trên bàn trước người hắn còn đặt mấy đĩa điểm tâm, một bộ trà.
Nhưng bóng dáng của Lý Nguyên lại như ẩn như hiện dưới ánh sáng của ngọn nến, khiến cho người ta nhìn không rõ.
Lý Nhị đi đến đó theo tiếng.
Hắn nhìn thấy Lý Nguyên, lập tức ấm ức bật khóc: “Tỷ phu, ngươi có lỗi với ta, ngươi có lỗi với ta!”
Lý Nguyên buông tiểu thuyết trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại, dựa theo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của ta, ta vốn nên nghỉ ngơi rồi, vì đợi ngươi đã làm rối loạn thời gian làm việc nghỉ ngơi của ta, vậy mà ngươi còn trách ta có lỗi với ngươi?”
Lý Nhị vẫn khóc lóc kể lể: “Rõ ràng là ngươi tính toán không bỏ sót, vậy tại sao không tính đến Trưởng Tôn hoàng hậu muốn ngoại tình chứ?”
“Còn mang thai nghiệt chủng, để ta trở thành trò cười của người trong thiên hạ, ngươi nói xem, có phải ngươi có lỗi với ta không?”
Lý Nguyên: “Chậc, nói như vậy, quả thực là hơi có lỗi với ngươi.”
Lý Nhị: “Chỉ là hơi thôi sao? Là rất có lỗi với ta có hiểu không? Ngươi nói xem, ngươi làm gì để an ủi trái tim bị tổn thương của ta đây?”
Lý Nguyên: “Bớt đau buồn đi!”
Lý Nhị: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lý Nguyên: “Cảm thông sâu sắc?”
Lý Nhị: “Lẽ nào không có chút bồi thường thực chất sao?”
Lý Nguyên không cho là đúng nói: “Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, muốn bồi thường gì chứ?”
Lý Nhị giậm chân nói: “Đây còn chưa phải là chuyện lớn sao? Là ta bị phản bội, tâm trạng muốn chết đều có đó!”
Lý Nguyên nhịn cười nói: “Chẳng phải có câu châm ngôn sao? Để cuộc sống trôi qua, phải mang theo chút màu xanh lá, ngươi nghĩ thông suốt chút, trải nghiệm nhiều lần thì quen thôi!”
“Phụt!”
Lý Nhị nghe vậy, trực tiếp phun ra ba lít máu già.
Biểu cảm sụp đổ và cạn lời không nói nên lời.
Trải nghiệm nhiều lần?
Thì quen thôi?
Đây còn là lời nói của con người sao?
Trải qua một lần ta đã sụp đổ, còn nói trải qua nhiều lần!
Lý Nhị phát hiện lần này đến kiện tỷ phu hoàn toàn là quyết định sai lầm.
Trái tim bị thương không những không được an ủi, thậm chí còn tổn thương hơn!
Quả nhiên, người bị cắm sừng vĩnh viễn không cách nào ngẩng đầu, chỉ có thể bị người khác cười nhạo.
Tỷ phu đều như vậy, nếu như người khác biết, chỉ sợ cười rớt răng nanh luôn đúng không?
Lý Nhị lau sạch máu tươi trên khóe miệng, hắn nói với tỷ phu: “Ta cảm thấy ta vẫn là trở về uống rượu giải sầu thôi!”
Nói xong, hắn muốn xoay người rời đi.
Thấy dáng vẻ Lý Nhị suy sụp, Lý Nguyên cảm thấy đùa giỡn cũng đủ rồi.
Hắn lập tức thu hồi nụ cười, an ủi nói: “Được rồi, không chọc ngươi nữa, thật ra ta chỉ đang giỡn ngươi thôi, ngươi không cần sụp đổ như vậy.”
Vẻ mặt Lý Nhị buồn bã nói: “Có ai lấy chuyện đó ra đùa không? Tâm trạng muốn chết ta cũng có đó.”
Lý Nguyên nghiêm túc nói: “Thật ra Trưởng Tôn Vô Cấu người ta vốn không ngoại tình, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.”
Lý Nhị cười khổ nói: “Sự thật đã bày ra trước mắt, ngươi đừng an ủi ta nữa.”
Lý Nguyên: “Sao sự thật lại bày ra trước mắt chứ? Lẽ nào ngươi đã tận mắt chứng kiến?”
Lý Nhị: “Cái này có gì khác với tận mắt chứng kiến sao? Không ngoại tình? Không ngoại tình sao nàng lại mang thai? Ta đã mấy năm không ở trong tẩm cung của nàng rồi.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không ở lại sao không thể mang thai chứ?”
Lý Nhị nhìn tỷ phu, ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Tỷ phu, tuy hiện tại ngươi vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng không đến mức ngay cả chuyện sinh con cũng không hiểu đó chứ?”
Lý Nhị cảm thấy, hắn muốn thu hồi sự sùng bái đối với tỷ phu trước kia.
Ngay cả chuyện sinh con là chuyện của hai người cũng không biết, lại nói không ở lại cũng có thể mang thai, thật là không có kiến thức chung về cuộc sống.
Lý Nguyên phản bác: “Tại sao ta lại không hiểu? Có thể nói rõ ràng không?”
Là Đại Đạo chí cao, không có chuyện gì mà hắn không hiểu.
Lý Nhị: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ta không ở lại, Trưởng Tôn lại không ngoại tình, thì sao nàng mang thai?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Ngươi có biết Viêm Đế sinh ra như thế nào không?”
Lý Nhị nghe vậy, trong lòng không khỏi khẽ động.
Theo truyền thuyết, buổi tối Nữ Đăng, mẫu thân của Viêm Đế mơ thấy một mặt trời rơi vào trong bụng, sau đó lập tức mang thai, một năm tám tháng sau sinh ra Viêm Đế.
Một đêm nọ, mẫu thân Phụ Bảo của Hoàng Đế nghĩ ngơi trong viện lạc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, đột nhiên thấy bầu trời phát ra một hào quang vạn trượng, như tia chớp, lại như ngân xà.
Xoay tròn quanh Bắc Đẩu thất tinh không ngừng.
Cuối cùng hào quang này từ trên trời giáng xuống, đáp xuống người Phụ Bảo, Phụ Bảo chỉ cảm thấy trong bụng động đậy, từ đó có thai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận