Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2122 - Hỗn độn linh căn sao? Nói hưu nói vượn!

Nàng không hiểu tại sao tiểu sư phụ lại phải có biểu cảm như thế, trông rất giống như đang muốn đi làm chuyện xấu.
Tiểu Thanh nhỏ giọng đáp: “Ngươi đi theo ta là biết thôi.”
Lâm Đại Ngọc bị Tiểu Thanh kéo đến phía hậu viện.
Ngay sau đó, Lâm Đại Ngọc bị dẫn đến gốc cây của một cây vải trong sân.
Đây là lần đầu tiên Lâm Đại Ngọc nhìn thấy cây vải này.
Khi nhìn thấy những chùm quả nặng trịu, lá cây xanh mướt của cây vải này, Lâm Đại Ngọc không khỏi cảm thấy rất vui mắt.
Tiểu Thanh đánh giá xung quanh một lượt, sau đó chỉ đến quả vải trên cây, nhỏ giọng nói với Lâm Đại Ngọc: “Đây là quả vải, vị ngon lắm, còn ngon hơn cả Nhân sâm Quả.”
Lâm Đại Ngọc hỏi lại với bộ mặt hoài nghi: “Thật sao? Sao nó có thể sánh được với Nhân sâm Quả trong truyền thuyết chứ? Ngươi cũng biết là Nhân sâm Quả chính là Tiên Thiên Linh Căn - Thập Đại Cực Phẩm Thượng Cổ đó.”
Tiểu Thanh: “Sư phụ sẽ lừa ngươi sao? Không tin thì ngươi hái xuống mấy trăm cân nếm thử, chắc chắn sẽ khiến ngươi ăn không ngừng, nhớ mãi không quên.”
Mấy trăm cân á, ngươi muốn đệ tử căng bụng mà chết à!
Lâm Đại Ngọc đột nhiên chú ý đến dáng vẻ đang nhìn chằm chằm vào cây vải, không ngừng nuốt nước miếng của Tiểu sư phụ, ánh mắt liếc một cái, lập tức nghi ngờ nói: “Nếu tiểu sư phụ đã muốn ăn thì sao không tự mình hái?”
“À”
Đôi mắt của Tiểu Thanh chuyển động không ngừng, giống như đang nhanh chóng nghĩ ra cái cớ thích hợp.
“Bơi vì nàng biết là lão phu sẽ không để nàng tự hái.”
Tiểu Thanh còn chưa nghĩ xong lý do đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo từ trên cây truyền đến, Lâm Đại Ngọc nhìn theo hướng của giọng nói thì thấy một chim giẻ cùi màu trắng như tuyết xuất hiện trên một cành cây vải không biết từ lúc nào.
Chẳng lẽ giọng nói vừa nãy là của con chim giẻ cùi này sao?
Nét mặt của Lâm Đại Ngọc tràn đầy sự kinh ngạc.
Tiểu Thanh nghe thấy giọng nói này, nét mặt lập tức trở nên vẻ vô cùng tiếc nuối. Nàng nhìn con chim giẻ cùi, sau đó lập tức cười ngại ngùng nói: “Không ngờ là lâu như vậy rồi mà Văn đạo nhân ngươi vẫn ở đây, ta còn tưởng rằng ngươi hết hạn giam được thả ra rồi chứ.”
Hết hạn giam được thả ra sao?
Lâm Đại Ngọc chớp mắt với vẻ ngờ vực.
Con chim này bị phạt hình rồi sao?
Nhưng ta cũng không thấy nó có vẻ bị giam lại mà!
Hơn nữa, tại sao lại gọi một con chim là Văn đạo nhân?
Phải gọi là Điểu đạo nhân mới hợp lí chứ!
Văn đạo nhân nhìn Tiểu Thanh lạnh nhạt trả lời: “Ngươi là sư phụ thế mà ngươi lại xúi giục đệ tử của mình đi trộm vải, còn muốn trộm mấy trăm cân. Ngươi không xứng với chức danh này, hơn nữa suy nghĩ còn rất xấu xa.”
Tiểu Thanh phủ nhận: “Ta không phải muốn trộm vải, ta chỉ muốn bảo đệ tử của ta nếm thử mỹ vị của nhân gian mà thôi, linh hoạt một tí đi, mọi người đều là người quen cả mà!”
Văn đạo nhân: “Ngươi đừng lôi kéo làm quen với ta. Nếu không có sự cho phép của Lý tiền bối, bất kì ai cũng không được trộm vải trước mặt ta.”
“Không ngờ là ngươi vẫn cứ tuyệt tình như vậy.”
Tiểu Thanh khó chịu chê bai nói.
Văn đạo nhân nói với thái độ lạnh nhạt: “Không còn cách nào khác, đây là trách nhiệm của ta.”
Văn đạo nhân không cho hái vải, Tiểu Thanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn trái cây ở trong sân mà tiếc nuối.
Lâm Đạo Ngọc thấy dáng vẻ yêu thích không dứt được, mong muốn không thôi của tiểu sư phụ, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Sư phụ, tiếc đến nỗi vậy sao? Không phải chỉ là vải thôi sao? Nếu như ngươi thực sự muốn ăn, ta đi sạp bán trái cây mua cho người một vài cân là được rồi.”
Tiểu Thanh bẹp miệng nói: “Quả vải ở bên ngoài sao có thể so sánh với quả ở đây được sao?”
Lâm Đại Ngọc xem thường nói: “Tuy vải của cây này trông có vẻ to hồng và căng tròn hơn vải ở chỗ khác, nhưng mùi vị chắc vẫn vậy thôi, cho dù có khác thì có thể khác được bao nhiêu đâu?”
Tiểu Thanh: “Ngươi thì biết cái gì. Đây chính là Hỗn độn linh căn, cho dù là Nhân sâm Quả của Bàn Đào cũng không sánh được. Sao những quả vải bình thường ngoài kia có thể so sánh được?”
Thình thịch!
Lâm Đại Ngọc lảo đảo một lúc, suýt chút nữa ngã sấp.
Nàng thực sự bị lời nói của Tiểu Thanh dọa rồi.
Nàng hoàn toàn không thể tin nổi cây vải ở trước mắt thế mà lại là Hỗn độn linh căn.
Đây rõ ràng là nói hưu nói vượn mà.
Cho dù ngươi nói đây là Tiên thiên linh căn cũng không phi lý như thế!
Lâm Đại Ngọc vội vàng giữ vững trọng tâm của cơ thể, sau khi đứng vững thì kêu lên với Tiểu sư phụ với vẻ mặt không thể tin nổi: “Sư phụ, ngươi không hồ đô chứ? Quả này sao có thể là Hỗn độn linh căn được chứ?”
Tiểu Thanh thản nhiên nói: “Sư phụ lừa ngươi làm gì. Nếu như nó chỉ là đồ vật bình thường thì sao sư phụ có thể yêu thích không dứt ra được chứ? Sư phụ cũng đâu phải là chưa từng ăn vải.”
Lâm Đại Ngọc: “Nhưng mà cây vải này trông rất bình thường mà, sao nó lại là Hỗn Độn linh căn được chứ?”
Tiểu Thanh bình tĩnh nói: “Trông bình thường là do Lý công tử đã thi triển thuật pháp che mắt, ngươi không nhìn ra được hình dạng thật sự của cái cây này mà thôi.”
Lâm Đại Ngọc nhìn thấy biểu cảm càng nói càng nghiêm túc của sư phụ, hoàn toàn không giống như đang đùa, không khỏi cảm thấy rối rắm.
Chẳng lẽ sư phụ không hồ đồ, nàng đang nói sự thật sao?
Cây vải này thật sự là Hỗn độn linh căn sao?
Nhưng mà cái này phi lý quá rồi!
“Sư phụ, tim của đệ tử không tốt, không thể chịu được việc bị đùa cợt. Ngươi thật sự là không trêu đệ tử chứ?”
Lâm Đại Ngọc nghiêm túc hỏi.
Tiểu Thanh cũng nghiêm túc đáp: “Ta thật sự không đùa ngươi. Thật ra không chỉ cây vải này là Hỗn ccộn linh căn, mà cây xoài và dàn nho ở bên cạnh với tất cả cây cỏ hoa lá trong sân này thật ra đều là Hỗn độn linh căn.”
Phụt!
Lâm Đại Ngọc không thể nhịn được, đột nhiên phun ra tia nước dài ba mét, càng bất đắc dĩ bao nhiêu, càng bất lực bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận