Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1403 - Chương 1404: Biến thành một tên ngốc (2)

Trước đó Như Lai đã biết được chuyện xảy ra ở Minh Sơn tự, biết có một vị lão tăng quét rác dễ dàng hàng phục Dương Tiễn, Na Tra. Trong lòng có thể nói là vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì ở Phật mộn lại nhiều thêm một vị tu sĩ có thực lực mạnh mẽ.
Cho nên Như Lai mới ngay lập tức đi tới Minh Sơn tự, chuẩn bị gặp vị tân tú Phật môn này một lần.
Chẳng qua sau khi đến Minh Sơn tự rồi hắn mới phát hiện, vị lão tăng quét rác này còn bất phàm hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
“Ngươi…ngài, ngài là Như Lai Phật Tổ!”
Giọng nói xen lẫn vẻ mừng rỡ đột nhiên vang lên ở bên cạnh.
Thì ra là trụ trì của Minh Sơn tự - Diệu Giác đã nhìn thấy Như Lai, lúc này hắn đang phấn khích đến độ khoa tay múa chân, mặt đỏ tới tận mang tai.
Dù sao địa vị của Như Lai ở trong Phật môn là không thể nghi ngờ.
Diệu Giác có thể tận mắt nhìn thấy như Lai, đương nhiên là kích động rồi.
Như Lai gật đầu với Diệu Giác, nhưng hắn cũng không có mở miệng nói gì với Diệu Giác mà cúi đầu hành lễ nói:
“Như Lai bái kiến Liễu Phàm pháp sư.”
Diệu Giác chứng kiến thái độ của Như Lai với Liễu Phàm lão tổ, hoàn toàn là dùng lễ ngang hàng xưng hô qua lại, không khỏi sửng sốt đến nỗi hai mắt trợn tròn.
Phải biết Như Lai là Phật Tổ đấy.
Là Tổ của vạn Phật.
Vậy mà Liễu Phàm lão tổ lại có thể sánh ngang với Phật Tổ, thế chẳng phải là nói địa vị của Liễu Phàm lão tổ ngang với Phật hay sao?
Điều này…
Ngay cả hơi thở của Diệu Giác cũng không nhịn được bị kích động đến mức run rẩy.
Dù trước đó hắn đã đoán được Liễu Phàm lão tổ rất lợi hại, nhưng lại không nhĩ đến Liễu Phàm lão tổ có thể lợi hại đến như vậy.
Ngang hàng với Phật!
Cái này cũng quá trâu bò rồi!
Liễu Phàm đối diện với chào hỏi của Như Lai, vẫn như cũ không hề hoang mang tiếp tục quét thềm đá, cũng không có bởi vì đối phương là Như Lai mà lộ ra bất kỳ vẻ sửng sốt gì.
Chỉ thấy hắn không đáp lễ, cũng không quay đầu lại nói: “Không biết các hạ đến đây để làm gì?”
Giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, thái độ còn có vẻ hơi coi thường khiến cho trong lòng Như Lai không khỏi sinh ra một chút cảm giác khó chịu.
Dù sao hắn cũng đã chủ động hành lễ rồi, còn dùng vai vế ngang hàng để kết giao, thế mà đối phương lại không thèm nhìn hắn lấy một lần, cũng không đáp lễ, thế này chẳng phải là coi thường hắn sao?
Tuy ngươi trâu bò nhưng điệu bộ này có phải là hơi quá đáng rồi không?
Diệu Giác thấy vậy, trong lòng cũng không khỏi âm thầm vì Liễu Phàm lão tổ lau một hôi một lượt.
Khinh thường Phật Tổ như vậy, thế này có có vẻ như hơi bất kính nhỉ!
Nếu như Phật Tổ trách tôi thì phải làm sao?
Mặc dù trong lòng Như Lai hơi khó chịu nhưng hắn cũng không có thể hiện ra mà vẫn đúng mực trả lời: “Ta biết ở đây có một vị cao nhân của Phật môn nên đương nhiên muốn tới thăm một chút. Thứ hai, các hạ đã bắt đám người Dương Tiễn và Na Tra. Thiên Đình chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên lần này ta đến đây là muốn hỏi pháp sư một chút có chỗ nào cần giúp đỡ hay không?”
Liễu Phàm hờ hững đáp: “Chỉ là Thiên Đình thôi mà, không đủ gây sợ hãi. Hơn nữa, nếu như ngay cả ta mà cũng không đối phó được thì ngươi đến giúp cũng không làm nên được chuyện gì.”
Như Lai nghe vậy, khóe miệng không khỏi run rẩy, có vẻ hết sức cạn lời.
Hắn cảm thấy lão tăng quét rác này cũng quá tự phụ rồi.
Thế mà lại không đặt Thiên Đình vào mắt.
Phải biết, trong thiên hạ ngoài Thánh Nhân ra còn chưa có ai dám nói “Thiên Đình không đủ gây sợ hãi” đâu đấy!
Hơn nữa còn nói trợ giúp của hắn “không làm nên được chuyện gì”, đây cũng quá làm tổn thương người rồi!
Ban đầu Như Lai muốn tự mình mời Liễu Phàm đến Tây Phương linh sơn tu hành, bây giờ xem ra trước tiên vẫn đừng nên nói ra ý nghĩ này, miễn cho Liễu Phàm này lại nói ra cái gì làm tổn thương người.
Như Lai vốn định hỏi thăm tu vi của Liễu Phàm một chút.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được dòng sông không gian Hồng Hoang phát ra một hồi biến động khác thường.
Có mấy đạo lưu quang đang từ dòng sông không gian phóng tới hướng về Minh Sơn tự.
Dòng sông không gian mênh mông cuộn trào mãnh liệt, có thể phá hủy vạn vật thế gian, gột sạch quá khứ vị lai, vậy mà lại không thể phá hủy được mấy đạo lưu quang này.
Như Lai cảm nhận được khí tức của mấy đạo lưu quang này, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười nhạt.
Rất nhanh, mấy đạo lưu quang đã đi tới trên không trung Minh Sơn tự, chui ra từ trong dòng sông thời không.
Chính là bốn người Hạo Thiên, Dao Trì, Ngọc Đế, Trương Khai Thái.
“Không biết các vị đạo hữu đại giá quang lâm nên không có đón tiếp từ xa.”
Như Lai nhìn đám Hạo Thiên, Dao Trì, Trương Bách Nhẫn, tươi cười chào hỏi. Hắn chú ý tới Trương Khai Thái, trong mắt không khỏi ánh lên một thoáng hoài nghi.
Người kia là ai?
Gia nhập Thiên Đình từ bao giờ?
Thậm chí còn có tu viĐại La Kim Tiên.
Hơn nữa ta cũng không thể nhìn thấu dòng sông vận mệnh của hắn.
Thật là kì lạ!
Qua nhiều năm chuyên tâm tu luyện, tu vi của Trương Khai Thái đã đạt tớiĐại La Kim Tiên sơ kì.
Thấy Như Lai cũng ở đây, Hạo Thiên không khỏi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Đối với hắn, Như Lai chỉ là một vãn bối.
Vì vậy, hắn không giả vờ khách sáo với Như Lai, mà trực tiếp đặt ánh mắt lên người Liễu Phàm.
Hắn đánh giá Liễu Phàm một lượt từ trên xuống dưới, càng quan sát càng kinh ngạc.
Thế mà hắn lại không thể nhìn ra tu vi thực sự của đối phương.
Có vẻ như người kia đã tu luyện thứ công pháp đặc biệt nào đó để che giấu khí tức.
Mặc dù có vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng trên mặt Hạo Thiên lại chẳng để lộ vẻ ngập ngừng, chỉ thấy hắn chắp tay hỏi Liễu Phàm: "Ngươi là người giam giữ người của Thiên Đình ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận