Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2093 - Lý Nguyên, cứu ta! (2)

Không biết nàng có hối hận không, tự cầm linh hồn mình để đổi lấy một tên thái giám, cảnh tượng đó chắc hẳn vô cùng thú vị!
Nghĩ đến đây, Dịch Chí Bình không kiềm được nhếch miệng nở một nụ cười hả hê, Lý Nguyên lại nhìn Dịch Chí Bình với vẻ mặt vô cảm như đang nhìn một tảng đá.
Dưới chân Lý Nguyên còn có một con mèo Ba Tư màu trắng đang lười biếng nằm ườn ra.
Nó liếc nhìn Dịch Chí Bình một cái rồi nhắm mắt lại.
“Long cô nương, cô nương không chịu tiếp nhận ta là vì hắn sao?”
Tiểu Long Nữ: “…”
Nghe thấy câu hỏi của Dịch Chí Bình, Tiểu Long Nữ không biết phải nói gì, lời này như nàng và hắn có gì đó với nhau vậy.
Nói như là không có Lý Nguyên thì nàng sẽ tiếp nhận một tên vô sĩ như hắn vậy?
Nhưng mà Tiểu Long Nữ sẽ không trả lời câu hỏi của hắn.
Bởi vì, chỉ cần nói chuyện với hắn thôi nàng cũng thấy buồn nôn rồi.
Loại người này, nàng không muốn tiếp xúc với hắn.
Dịch Chí Bình lại không biết Tiểu Long Nữ có những suy nghĩ này, hắn tiếp tục thổ lộ với Tiểu Long Nữ: “Long cô nương, ta thật sự thích ngươi, mong ngươi có thể cho ta một cơ hội…”
Lý Nguyên thật sự nuốt không nổi những lời của Dịch Chí Bình, tên rác rưởi này, sao còn có mặt mũi để thổ lộ với Tiểu Long Nữ?
Chẳng lẽ mặt hắn được làm từ đế giày à?
Vì vậy, Lý Nguyên trực tiếp cứt đứt lời hắn, nhàn nhạt nói: “Xem ra, lần trước dạy dỗ ngươi vẫn còn hơi nhẹ nên ngươi mới không biết hối cải.”
Nghe Lý Nguyên mở miệng, con mèo Ba Tư dưới chân hắn lại mở mắt ra.
Ánh mắt nàng vô cùng tò mò nhìn Dịch Chí Bình.
Giang Lan không hiểu, người đã bị công tử dạy dỗ một lần, sao còn dám quay lại gặp công tử?
Hắn không sợ chết à?
Con chim giẻ cùi đang đứng trên cây xoài cũng liếc nhìn Dịch Chí Bình.
Chỉ là ánh mắt của nó trông hơi hả hê.
Vì nó biết, có người gặp xui xẻo rồi!
Dịch Chí Bình bị Lý Nguyên cắt đứt những lời thổ lộ thâm tình thì vô cùng phẫn nộ. Sau khi nghe Lý Nguyên cảm thán, khóe miệng hắn không khỏi co giật.
Còn ra vẻ với ta!
Ta sẽ khiến ngươi trở thành tên ngốc!
Hắn cũng không hề yếu thế đáp trả lại Lý Nguyên: “Lúc trước, thực lực của ta không bằng ngươi nhưng hiện tại nhưng không có của đâu.”
Thực lực của hắn hiện tại có thể so với Đại La Kim Tiên đại viên mãn lại có thêm vài món Tiên Thiên linh bảo, còn có thân thể bất tử bất diệt. Cho nên hắn hoàn toàn không đặt Lý Nguyên vào mắt.
Thấy Dịch Chí Bình tự tin đến thế, Văn đạo nhân không nhịn được dùng thần thức kiểm tra tu vi của hắn một phen.
Ặc, sau khi nhìn rõ tu vi của Dịch Chi Bính, Văn đạo nhân lảo đảo suýt chút nữa rơi từ trên cây xuống.
Chỉ là một Đại La Kim Tiên cũng tự tin như vậy?
Tên này ở trước mặt Lý tiền bối khác gì giun dế đâu?
Lý Nguyên không muốn nhiều lời với hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi tự thiến rồi cút ra ngoài đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.”
Dịch Chí Bình: “…”
Hắn không nói nên lời.
Hắn không ngờ rằng Lý Nguyên cũng tâm ý tương thông với mình, cùng chung ý nghĩ đều muốn thiến đối phương.
Chẳng lẽ đây là sự ăn ý giữa kẻ thù với nhau?
Nhưng mà, hôm nay ta nhất định sẽ thiến ngươi!
Nội tâm Dịch Chi Bính xoay chuyển liên tục nhưng trên mặt lại không có chút do dự nào.
Hắn chấp tay sau lưng, cao ngạo ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lý Nguyê, mặt không biểu cảm nói: “Vốn dĩ, ta không muốn để ý đến ngươi, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là, lập tức quỳ xuống xin ta tha thứ, sau đó tự cung…”
“Bịch!”
Bỗng nhiên Dịch Chí Bình nghe có tiếng động từ cây xoài trong sân truyền đến.
Hắn trông thấy một con chim giẻ cùi màu trắng rơi từ trên nhánh cây xuống.
Dịch Chí Bình thầm cảm thấy kì quá.
Đây là con chim ngu ngốc gì?
Sao nó có thể tự ngã từ trên cây xuống?
Thật ra cũng không thể trách Văn đạo nhân đứng không vựng được, hắn thật sự kinh hãi.
Có người dám kêu Lý tiền bối tự cung, chuyện này…
Văn đạo nhân không biết làm thế nào để diễn đạt sự kinh hãi trong lòng mình.
Hắn chỉ có thể thông cảm cho Dịch Chí Bình.
Kết cục của tên này, chắc chắn là bi kịch.
Dịch Chí Bình nhịn xuống không chăm chọc, hắn nhìn Lý Nguyên nói tiếp: “Lựa chọn còn lại là ta giúp ngươi động thủ. Bây giờ ngươi có thể chọn rồi.”
Còn ra vẻ à?
Làm như không ai biết ngươi đang ra vẻ vậy?
Long cô nương, ngươi hãy nhìn xem ta làm thế nào để khiến tên mặt trắng này vẫy đuôi mừng chủ!
Dịch Chí Bình thầm nghĩ trong lòng.
Trông thấy dáng vẻ tự phụ của Dịch Chí Bình, Văn đạo nhân không khỏi trợn tròn mắt.
Thật không biết tự lượn sức mình.
Lý Nguyên lập tức không do dự nữa.
Tâm kẽ động, vẻ mặt vốn đang cao ngạo của Dịch Chi Bính, bỗng “bịch” một tiếng, hai gối hắn quỳ trên mặt đất.
Cái quỳ này dùng sức vô cùng lớn, đến cả mặt sân được từ Hỗn Độn Ngoan Thạch cũng bị chấn động nhẹ.
Mà hai chân Dịch Chí Bình trực tiếp quỳ xuống lại càng nát hơn.
Từ đầu gối đến chân tất cả đều hóa thành vũng máu.
Đương nhiên hắn cũng đã trở thành thái giám.
Nếu hắn không tự động thủ, Lý Nguyên chỉ còn cách giúp hắn.
Hiện tại, Dịch Chí Bình đang chết lặng.
Hắn không nghĩ tới bản thân dột nhiên quỳ xuống.
Cứ như vậy trở thành thái giám.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng ta không cảm nhận được bất kì công kích nào mà?
Hơn nữa, pháp bảo phòng ngự trên người ta cũng không xảy ra phản ứng gì.
Nhưng sao ta lại đôt nhiên quỳ xuống?
Sao ba cái chân của ta đều bị quỳ cho nát hết rồi?
Thân thể của ta có thể so với cương cân thiết cốt, sao có thể quỳ đến nát được, thế mà những phiến đá lại còn nguyên vẹn?
Chẳng lẽ cường độ của thân thể ta không bằng những phiến đá này sao?
Dịch Chí Bình cảm thấy nó quá nhiều nghi vấn mà hắn không thể trả lời được.
Hắn chỉ thấy đau đớn vô cùng, nó gần như nuốt chủng linh hồn hắn.
Hắn cảm thấy nhục nhã đến nghiến răng nghiến lợi.
Dịch Chí Bình không còn tâm trí đi lý giải tại sao hắn lại đột nhiên quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận