Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 299 - Muốn thông đồng với muội muội ta, không được

Lý Nguyên: “Nếu như Hạo Thiên và Vương Mẫu quyết tâm muốn giữ gìn uy nghiêm của Thiên Đình, đám người Xiển giáo ngoại trừ Nguyên Thủy Thiên Tôn tự xuất thủ ra, nếu không… người nào ngăn cản không tha.”
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Dương Thiền buồn bã ủ rũ nói.
Vẻ mặt Dương Tiễn cũng mơ hồ.
Hiện tại hắn không biết có nên đi cứu mẫu thân hay không.
Thậm chí, hắn không biết sau này phải đối mặt với vị sư phụ truyền thụ đạo thuật tiên pháp cho mình như thế nào.
Mặc dù Lý Nguyên không nói rõ nhưng Dương Tiễn vẫn hiểu được, Ngọc Đỉnh chân nhân nhận hắn làm đồ đệ không phải xuất phát từ thật lòng.
Hơn nữa chuyện cha mẹ hắn cũng rất có thể là do Ngọc Đỉnh chân nhân hoặc Xiển giáo thiết kế ra.
Nhất thời Dương Tiễn sinh ra một loại cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ.
Lý Nguyên nâng chung trà lên, uống một hớp, nói: “Làm sao bây giờ à, cái này phải xem lựa chọn của chính các ngươi, người ngoài không giúp được các ngươi.”
Dương Tiễn suy nghĩ một lúc, lập tức đứng lên, cung kính chắp tay hành lễ với Lý Nguyên, nói: “Đa tạ Lý đạo hữu đã chỉ điểm, Dương Tiễn chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng.”
Dương Thiền thấy ca ca trở nên khách khí với Lý Nguyên như vậy thì dường như cũng đồng ý với Lý Nguyên, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
Như vậy ca ca chắc cũng sẽ không phản đối về sau ta đến tìm Lý Nguyên chơi đâu nhỉ?
Nàng thầm nghĩ.
Lý Nguyên nhìn Dương Tiễn, thản nhiên nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, ta là nể mặt Dương Thiền, không đành lòng nhìn nàng mất đi mẫu thân nên lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.”
Dương Thiền nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng, ánh mắt nhìn Lý Nguyên tràn ngập ánh sáng kỳ lạ.
Trong lòng Dương Tiễn không khỏi có chút ghen tỵ.
Hắn lén lút theo muội muội đến đây, vốn muốn nhìn xem tên tiểu tử dám quyến rũ muội muội hắn, thuận tiện khiến cho đối phương nếm thử nắm đấm to bằng bao cát của hắn.
Nhưng thần dị của Lý Nguyên lại trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của hắn.
Nắm đấm bao cát này đương nhiên không thể cho Lý Nguyên nếm thử.
Nhưng muốn thông đồng với muội muội ta thì không được.
Mặc dù năng lực thôi toán của Lý Nguyên không tệ nhưng tu vi quá thấp, căn bản không bảo vệ được muội muội.
Trong đầu Dương Tiễn hiện lên vô số suy nghĩ, mặt không lộ vẻ gì khác thường.
Hắn nói cáo từ với Lý Nguyên: “Hôm nay đã làm phiền Lý đạo hữu rồi, hôm nào huynh muội chúng ta sẽ đến cửa hỏi thăm, cáo từ.” Hắn nhìn muội muội: “Muội muội cũng cáo từ Lý đạo hữu đi.”
Dương Thiền lưu luyến không rời nhìn Lý Nguyên và cả bánh kem, thịt bò khô, khoai tây chiên trên bàn nữa.
Còn chưa ăn hết mà.
Tròng mắt nàng xoay chuyển, nhất thời lấy ra khăn tay hoa lan kia, gói bánh kem, thịt bò khô, khoai tây chiên vào trong khăn tay.
Vừa gói nàng vừa nói với Lý Nguyên: “Những món ăn vặt này chắc ngươi vẫn còn, ta sẽ không khách khí nữa.”
Lý Nguyên im lặng không nói.
Ăn còn chưa tính, bây giờ còn học được cách gói mang về nữa.
Dương Tiễn thấy thì mặt đen lại, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên.
Sao ta lại có một muội muội tham ăn như vậy?
Hắn quyết định sau khi trở về, sẽ để cho thủ hạ nướng vài con trâu cho muội muội khiến nàng ăn đến nôn thì thôi.
Để sau này không làm ra chuyện mất mặt như vậy nữa.
Dương Tiễn dẫn muội muội bay đến Mai sơn.
Trên đường đi, Dương Thiền không quên vừa bay vừa ăn đồ ăn vặt trong tay.
Dương Tiễn nhìn thấy trái tim tan nát luôn rồi.
Dương Thiền thấy nét mặt của ca ca không tốt, nàng liền lấy một miếng bánh nghìn lớp đưa đến bên miệng của ca ca, lấy lòng nói: “Ca ca cũng ăn một miếng đi, ta dám đảm bảo ngươi tuyệt đối chưa từng được ăn đồ ăn ngon đến như vậy.”
Dương Tiễn lắc đầu nói: “Ta không hứng thú với ham muốn ăn uống.”
Hắn còn tận tình khuyên bảo muội muội: “Ngươi cũng là người tu đạo, người tu đạo nên thanh tâm quả dục, không được dao động bởi những thứ bên ngoài, trước sau gìn giữ một lòng hướng đạo, sao có thể thèm thuồng những thứ phàm tục thế này được chứ, thật sự là...ô...”
Dương Thiền thấy ca ca giống y như thầy đồ vậy cứ nói mãi không thôi, con ngươi nàng chuyển động một cái, nhân lúc ca ca đang nói chuyện lập tức nhét thẳng một miếng bánh nghìn lớp vào trong miệng của ca ca.
Dương Tiễn nhận ra trong miệng bị nhét một miếng bánh, hắn đang muốn quở mắng muội muội.
Ngay lúc này, hắn bỗng cảm nhận được một mùi vị thơm mềm truyền đến từ đầu lưỡi, điên cuồng kích thích vị giác của hắn đến mức chảy nước miếng, vô cùng thèm thuồng.
Dương Tiễn kìm lòng không đậu bắt đầu nhai miếng bánh nghìn lớp trong miệng, cảm giác đầu lưỡi như muốn hòa tan.
Hắn không ngờ trên thế gian này lại còn có món ăn ngon đến như thế.
Thịt nướng và nước luộc rau mà hắn ăn trước đây so với cái bánh này quả thật giống như đá vậy.
Rốt cuộc trước đây ta đã trải qua ngày tháng khổ cực như thế nào!
Rất nhanh, Dương Tiễn đã ăn hết miếng bánh nghìn lớp, hắn không nhịn được kêu lên: “Ngon quá, thật thơm! Muội muội cho ta thêm một miếng nữa đi.”
Nhưng Dương Thiền không đưa cho ca ca ngay lập tức, nàng nhìn ca ca thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú với ham muốn ăn uống.”
Mặt Dương Tiễn thoáng đỏ lên: “Ca ca không ngờ trên đời này lại có đồ ăn ngon đến như vậy, tình cờ ăn một miếng không tệ. Muội muội cho vi huynh một miếng đi.”
Dương Thiền không làm khó ca ca nữa, nàng mở khăn tay để ca ca tự lấy.
Dương Tiễn vội vàng lấy một miếng bánh nghìn lớp cắn một cái, tỏ ra vô cùng say mê.
“không biết điểm tâm này làm như thế nào? Sao lại ngon đến như vậy.”
Dương Thiền vừa ăn khoai tây chiên vừa lắc đầu nói: “Không biết, chỉ biết là do Lý Nguyên làm. Hắn còn biết làm rất nhiều món ngon, hương vị của mỗi loại đều ngon không gì sánh kịp.”
Nàng thấy ca ca lại ăn hết miếng bánh nghìn lớp, không khỏi nói: “Thịt bò khô này cũng rất ngon, càng nhai lại càng thơm. Còn có khoai tây chiên này, xốp giòn vừa miệng, ngươi có thể thử một miếng.”
Dương Tiễn lại thử một miếng thịt bò khô, kinh ngạc đến mức con mắt thứ ba trên trán cũng mở to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận