Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 580 - Ta là gia gia ngươi!

Hai người hoảng sợ đến mức mềm nhũn tay chân, rớt cả linh hồn, lúc này mới phát hiện, tu vi của con khỉ này thâm sâu khó lường.
“Gia gia tha mạng, mau thu thần thông đi thôi!”
“Bọn ta dẫn ngươi đi gặp Diêm vương là được.”
Hai người nhanh chóng chịu thua cầu xin tha thứ.
“Nói lời hay với các ngươi, các ngươi không thèm để ý, phải bắt ta thi triển một chút thủ đoạn mới chịu thua, thật sự là bất tài.”
Tôn Ngộ Không thấy dáng vẻ Hắc Bạch Vô Thường trước ngạo mạn sau cung kính, vẻ mặt chế nhạo nói.
Hắc Bạch Vô Thường cười xấu hổ, không dám nói thêm cái gì.
Tôn Ngộ Không lạnh giọng ra lệnh: “Lấy xiềng xích trên người Mã Càn cho ta.”
Hắc Bạch Vô Thường không dám phản đối, vội vàng lấy Tụ Hồn Liên trên người Mã Càn.
Tôn Ngộ Không thấy hai người chịu thua, lúc này mới thu huyết khí.
U Minh lại từ thay đổi mới: Mờ mờ u ám hẳn lên.
Đi tới Diêm La điện.
Thập điện Diêm La Vương đã sớm cảm nhận được động tĩnh, toàn bộ đều chờ đợi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Thập điện Diêm La vương, phát hiện tu vi Thập điện Diêm La vương, phần lớn đều là dáng vẻ Kim Tiên kỳ, Thái Ất Kim Tiên kỳ.
Cũng không để ở trong lòng.
Hắn trực tiếp chất vấn Diêm La, tại sao muốn bắt linh hồn của Mã Càn, Diêm La một mực chắc chắn, là thọ nguyên của Mã Càn hết.
Tôn Ngộ Không không tin, muốn nhìn Sinh Tử Bạc.
Kết quả, hắn nhìn thấy trên Sinh Tử Bạc chẳng những ghi chép tên của hắn, tuổi thọ lại chỉ có 365 năm, hơn nữa bên trên cũng có rất nhiều tên của hầu tử, hầu tôn trên Hoa Quả sơn.
Hiển nhiên, cuối cùng hắn và những hầu tử hầu tôn này sẽ chết.
Tôn Ngộ Không không nghĩ ra, mình đã là Đại La Kim Tiên, đã sớm không vào luân hồi, lại truyền thụ công pháp cho nhóm Hầu Tử, sao hắn và mấy hầu tử có thể chết được?
“Nội dung phía trên này có phải là các ngươi viết lung tung không?”
Tôn Ngộ Không nổi trận lôi đình chất vấn Thập điện Diêm La Vương.
Tần Quảng Vương nói: “Đại vương minh giám, sao bọn ta có thể viết loạn?”
Nhìn chung, Tôn Ngộ Không vẫn thấy chuyện này không bình thường, hình như có âm mưu gì, nhưng hắn lại không nghĩ ra có âm mưu gì.
Suy cho cùng từ khi hắn hóa hình đến bây giờ, ngoài tiếp xúc với Lý Nguyên ra, rất ít tiếp xúc với những người khác, cũng chưa từng đắc tội với người nào, hắn không nghĩ ra ai vô duyên vô cớ tính toán hắn, cũng không nhớ.
Ánh mắt hắn chuyển động, cầm bút phán quan, hắn vẽ loạn toàn bộ tên của hắn và hầu tử Hoa Quả sơn.
Thập điện Diêm vương thấy thế, không khỏi sợ hãi.
“Đây cũng là Sinh Tử Bạc, tại sao có thể đổi loạn?”
“Nếu như Ngọc đế biết, nhất định sẽ giận lôi đình.”
“...”
Tôn Ngộ Không xem thường nói: “Ta đây đã sớm nhảy khỏi ngũ hành, không thuộc quyền cai quản của Địa Phủ các ngươi, nhưng trên Sinh Tử Bạc lại có tên ta, chứng tỏ Sinh Tử Bạc của các ngươi hơi lầm, nếu lầm thì ta đây không giúp các ngươi không được…”
Thập điện Diêm La nghe thấy trợn mắt nhìn thẳng.
“Cái này, tóm lại không đổi được.”
“Cái này… bọn ta không thể nào bàn giao được.”
“...”
Tôn Ngộ Không lại không để ý tới mặt Thập điện Diêm La như mất cha mất mẹ, sau khi hắn đổi xong Sinh Tử Bạc, ném bút phán quan, dẫn linh hồn của Mã Càn rời khỏi Địa Phủ.
Thập điện Diêm La thấy Tôn Ngộ Không rời đi, đột nhiên hết mày ủ mặt, từng người trở nên trấn định tự nhiên, khí tức ổn định.
Tần Quảng Vương liếc nhìn Diêm La khác, nói: “Con khỉ này tự tiện sửa Sinh Tử Bạc, tội không nhỏ, chúng ta cùng dâng thư lên Thiên Đình, báo cáo chuyện với Ngọc Đế, để Ngọc Đế định đoạt.
“Thiện.”
Mọi người lên tiếng.
Nói xong, Thập điện Diêm La lập tức kết bạn bay về phía Thiên cung.
Tôn Ngộ Không mang linh hồn của Mã Càn trở về Hoa Quả sơn, thuận lợi cứu sống Mã Càn.
Khi một đám hầu tử nghe Mã Càn nói sinh động như thật, Tôn Ngộ Không đại triển thần uy ở Địa Phủ như thế nào, chẳng những ép Thập điện Diêm La vương cúi đầu chịu thua, hơn nữa sau khi gạch toàn bộ tên mọi người trên Sinh Tử Bạc, một đám người vui mừng khoa tay múa chân nói, vui vẻ ra mặt, cùng kêu lên hai chữ “Đại vương!”
Tôn Ngộ Không cũng cực kỳ vui mừng, cho nên sai nhóm hầu tử hầu tôn xếp hàng mở tiệc, mang các loại linh quả và Hầu nhi tửu, vừa múa vừa hát, ăn ngon thoải mái.
Ngoài uống rượu, Tôn Ngộ Không vẫn không khỏi nhớ đến Lý Nguyên.
Hắn có phần hoài niệm cuộc sống ở Trường An.
Mặc dù linh quả Hoa Quả sơn ngon, nhưng không mọng nước bằng mấy cây trong hậu viện sư phụ.
Mặc dù Hầu nhi tửu uống ngon, nhưng vô danh với rượu ngon do sư phụ chế, nhưng ít vài phần tinh khiết và thơm mát lạnh.
Chứ đừng nói còn những món ăn quý thịnh soạn đủ sắc hương vị, tưởng tượng đã chảy nước miếng.
Hơn nữa, mặc dù ở cùng những hầu tử, hầu tôn này không buồn không lo, nhưng hắn phát hiện, không thể tâm sự với những hầu tử, hầu tôn này.
Nhóm hầu tử, hầu tôn còn có thú tính, nhưng hắn đã là người!
“Ài!”
Tôn Ngộ Không thở thật dài.
Không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy sư phụ. Đột nhiên, hắn nhìn chăm chú vào bầu trời, tròng mắt hơi híp.
Chỉ thấy một đóa tường vân khổng lồ vô tận từ trên chín tầng trời nhanh chóng bay tới Hoa Quả sơn.
Hơn mười mấy thần tướng hùng hổ và mười vạn thiên binh mặc giáp phát sáng trên tường vân.
Nhìn cờ hiệu nặng nề, thương kích sinh huy, quân uy hiển hách, cực kỳ kinh người.
“Các ngươi, giữ vững tinh thần, có kẻ địch đến.”
Ánh mắt Tôn Ngộ Không nhìn thẳng đám khách không mời mà đến, lớn tiếng phân phó nói với đám hầu tử, hầu tôn xung quanh.
Hầu tử của Hoa Quả sơn đã được Tôn Ngộ Không rèn luyện một thời gian ngắn, nghe thấy tiếng hô của Tôn Ngộ Không, một đám người giật mình, lập tức để ly rượu linh quả xuống, cầm binh khí riêng của mình, đứng thành đội hình trận địa đặc biệt.
Rất nhanh, tường vân rơi trên bầu trời Hoa Quả sơn.
Cầm đầu một Thần tướng người mặc Hoà̀ng Kim Tỏa Tử Giáp, tay phải cầm tiên, tay trái cầm bảo tháp.
Chính là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh.
Lý Tịnh nhìn Tôn Ngộ Không, vẻ mặt uy nghiêm nói: “Có phải con khỉ ngươi, tự ý xông vào Địa Phủ, xoá sửa Sinh Tử Bạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận