Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1387 - Rác kiểu này ta cũng muốn nhặt đấy!

Còn Dương Thiền và Trương Ngọc Yên thì liên tục không tham gia vào chiến đấu của Bắc Câu Lô Châu.
Bấy giờ các nàng bày ra thực lực mạnh mẽ của mình ở trong một bộ phim truyền hình khác.
Kịch bản đột nhiên thay đổi, điều này khiến cho Trương Khai Thái rất hoảng hốt.
Hắn luôn ở tại cái thôn núi nhỏ này, bình thường chỉ to mồm với phụ thân, không ngờ kịch bản lại thay đổi, hiệu ứng bươm bướm này cũng quá mạnh rồi thì phải?
Trương Khai Thái mang tâm trạng phức tạp rời khỏi quán trà, đi về hướng nhà mình.
Hắn vừa về đến cửa nhà đã lập tức trông thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng ở trong sân, chính là hai người Trương Bách Nhẫn và Thái Bạch Kim Tinh.
Trương Khai Thái nhìn thấy phụ thân, lập tức gấp không kịp chờ hỏi: “Phụ thân, ngươi biết không? Vậy mà lão Ngọc Đế lại phái Đặng Thiền Ngọc, Dương Thiền và Trương Ngọc Yên đến trấn giữ Bắc Câu Lô Châu.”
Ta có thể không biết được sao?
Ta ra lệnh đấy.
Trương Bách Nhẫn nín cười lên tiếng: “Việc này đã truyền ra khắp Tu Chân giới rồi, ta đương nhiên cũng có nghe nói.”
Trương Khai Thái rầu rĩ nói: “Ngươi nói xem, sao lão Ngọc Đế lại đột nhiên phái ba người này tới Bắc Câu Lô Châu chứ? Điều này cơ bản không hợp lý, không phải sao?”
Trương Bách Nhẫn đáp: “Điều này thì có gì mà không hợp lý đâu chứ? Có thể Ngọc Đế đã sớm phát hiện tình huống ở Bắc Câu Lô Châu, cũng đã biết được bản lĩnh của ba người cho nên mới phái ba người này đến trấn thủ.”
Trương Khai Thái lắc đầu nói: “Không thể nào, tên Ngọc Đế hồ đồ kia sao có thể sớm biết được chứ?”
Trên trán Trương Bách Nhẫn lập tức hiện ra ba vạch đen.
Đây là lần đầu tiên Trương Bách Nhẫn gặp người ở ngay trước mặt hắn mắng hắn là kẻ hồ đồ.
Thái Bạch Kim Tinh ở bên cạnh cũng nghe đến da mặt thẳng co rút.
Chỉ cảm thấy Ngọc Đế cũng quá khoan dung với Trương Khai Thái rồi.
Như vậy mà còn không trở mặt!
Quả nhiên là con ruột.
Trương Bách Nhẫn khó chịu nói với nhi tử: “Ngươi có thể khách khí với Ngọc Đế một chút được không? Tốt xấu gì người ta cũng là chủ chung thống trị tam giới, ngươi gọi hắn là tên hồ đồ, như vậy có được không hả?”
Trương Khai Thái khinh thường nói: “Chỉ có bản thân hắn mới coi mình là chủ chung tam giới mà thôi. Ngươi có thấy Phật môn, Huyền môn, Yêu tộc đều mặc xác hắn không?”
Trương Bách Nhẫn nghe đến râu trên cằm cũng sắp sửa giật trụi!
Nhân sinh gian nan, có một số việc không nên vạch trần!
Mắt Trương Bách Nhãn đảo vòng, thử dò xét nhi tử tiện nghi này: “Ta chuẩn bị đi đầu quân vào Thiên Đình đây, ngươi cũng đi cùng ta chứ?”
Mặt Trương Khai Thái lộ vẻ khinh bỉ nhìn phụ thân, nói: “Ngươi có đầu óc hay không vậy, đi đầu quân Phật môn, Huyền môn, thậm chí là lão tổ Côn Bằng cũng còn tốt hơn đi đầu nhập vào Thiên Đình đấy. Thiên Đình cũng không còn nhảy nhót được mấy ngày, giờ phút này lại đi đầu quân vào hắn, thế này không phải đầu bị lừa đá hay sao?”
Trương Bách Nhẫn không phục nói: “Dù sao Thiên Đình cũng được công nhận là tồn tại cai quản mười phương tam giới trên danh nghĩa, sao đi đầu quân vào hắn lại có thể gọi là đầu bị lừa đá được chứ?”
Trương Khai Thái thản nhiên đáp: “Ngươi cũng đã nói là cai quản trên danh nghĩa rồi mà, trên thực tế hắn ngoài bản thân mình ra thì ai cũng không trị được. Dù sao ngươi muốn thì cứ đi, ta sẽ không đi làm pháo hôi đâu.”
Lần này Trương Bách Nhẫn tìm tới Trương Khai Thái vốn đang chuẩn bị ngả bài, định nói cho nhi tử biết thân phận thật sự của hắn, sau đó dẫn Trương Khai Thái đến Thiên Đình.
Có lẽ do thấy nhi tử ghét bỏ Thiên Đình như thế, còn chê bai Thiên Đình tới không còn chút gì, Trương Bách Nhẫn lập tức phiền muộn.
Thiên Đình có đến mức không chịu nổi như vậy sao?
Dù sao cũng là một trong mấy thế lực lớn của Hồng Hoang có được hay không?
“Leng keng.”
Ngay lúc Trương Bách Nhẫn còn đang buồn bực, chỉ thấy Trương Khai Thái đột nhiên móc từ trong ngực ra mấy món pháp bảo, còn nhét vào trong ngực phụ thân, phát ra một hồi tiếng kim loại va chạm leng keng.
“Những pháp bảo này cầm phòng thân đi.”
Hắn nói rồi còn ném một thanh bảo kiếm qua cho Thái Bạch Kim Tinh:
“Cái này là cho ngươi. Về sau đi theo thiếu gia lăn lộn, không thể thiếu lợi ích cho ngươi.”
Thái Bạch Kim Tinh: “…”
Trương Bách Nhẫn: “…”
Không ngờ tiểu tử này lại dám vô sỉ đào góc tường lão tử ở ngay trước mặt như vậy!
Bắt bẻ thì bắt bẻ, nhưng Trương Bách Nhẫn nhìn mấy món pháp bảo trong ngực, cũng rất ngạc nhiên vì vật liệu mà pháp bảo sử dụng chính là cái mà lần trước hắn cho Trương Khai Thái.
Hắn không ngờ con trai lại thật sự luyện chế ra được pháp bảo.
Lúc này mới mấy ngày đâu chứ?
Cũng quá khó tin rồi.
Hắn hiếu kỳ hỏi nhi tử: “Những pháp bảo này đều là ngươi luyện chế ra sao?”
Trương Khai Thái tự đắc nói: “Đương nhiên rồi.”
Hắn rất hưởng thụ loại ánh mắt khiếp sợ lẫn bội phục của người khác này.
“Ngươi thật sự luyện biết luyện chế pháp bảo sao?”
Trương Bách Nhẫn ngạc nhiên nói.
Trương Khai Thái: “Chuyện này dễ như trở bàn tay vậy.”
Trương Bách Nhẫn hơi ngẩn ra.
Hắn biết, nhi tử vẫn luôn tự mình mình mò mẫm tìm tòi phương pháp luyện khí, nhưng không ngờ lại thật sự để cho hắn mò tìm ra được.
Lẽ nào con trai của ta là thiên tài luyện khí?
Vậy mà lại thực sự lĩnh ngộ ra được huyền bí luyện khí từ trong việc rèn sắt sao?
Đúng vào lúc này, Trương Khai Thái đột nhiên xắn ống tay áo lên nói với phụ thân:
“Các ngươi tới vừa khéo, ta đang chuẩn bị luyện đan, các ngươi có thể làm trợ thủ cho ta.”
“Ngươi còn biết luyện đan nữa sao?”
Trương Bách Nhẫn sửng sốt nói: “Chỉ bằng kỹ thuật ngươi dùng nồi sắt nấu củ khoai mấy lần đó à?”
Trương Khai Thái tràn đầy tự tin đáp: “Với kiểu thiên tài tuyệt thế như ta đây mà nói thì không có gì là không thể.”
Trương Khai Thái lấy lò luyện đang ra luyện chế, nói với Thái Bạch Kim Tinh: “Lão Lý, nhóm lửa.”
Thái Bạch Kim Tinh: “…”
Ta đường đường là quan lớn Thiên Đình, vậy mà lại bảo ta đi nhóm lửa, ta có còn cần thể diện nữa không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận