Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1971 - Dáng vẻ không quá thông minh!!

Mà đám người Quách Bất Kính, Quách Tường Vi, Hoàng Ngọc Linh, sau khi biết Chuẩn Thánh ở trong tay Lý Nguyên, lại không đỡ nổi một giây, tất cả đều có vẻ khó tin.
Quách Tường Vi nói: “Lão tỷ quá mức khoa trương rồi thì phải? Trận chiến phong thần trong truyền thuyết, Thánh Nhân đối phó Chuẩn Thánh, cũng không dễ dàng như vậy. Không thể là Lý tiền bối còn lợi hại hơn Thánh Nhân chứ?”
Quách Bất Kính gật đầu nói: “Đúng vậy, Lý tiền bối tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng chắc chắn không phải Thánh Nhân, dù sao Thánh Nhân chỉ có mấy người thôi.”
Quách Phù Dung thấy mọi người không tin, cãi lại nói: “Lời ta nói đều là thật, không hề khoa trương chút nào hết. Lý Nguyên lợi hại như vậy đấy.”
“Ta không tin.”
Quách Bất Kính nói.
“Ta cũng không tin.”
Quách Sắc Vi nói.
Lúc này, Quách Lập lên tiếng: “Lần này Phù Dung đúng là không nói lung tung.”
Thấy lão cha giúp mình nói chuyện, Tiểu Quách cảm động đến sắp khóc.
“Sao đại ca cũng giúp Phù Dung nói chuyện rồi?”
Quách Bất Kính rất khó hiểu nhìn Quách Lập.
“Chẳng lẽ Lý tiền bối thật sự là Thánh Nhân hay sao?”
Quách Tường Vi ngờ vực hỏi.
Quách Lập ung dung nói: “Lý tiền bối không phải Thánh Nhân...”
Quách Bất Kính càng thêm khó hiểu: “Nếu không phải Thánh Nhân, làm sao có thể một giây trấn áp một Chuẩn Thánh đại viên mãn?”
Quách Tường Vi: “Cho dù là Thánh Nhân, cũng không thể!”
Quách Lập tiếp tục nói: “Lý tiền bối không phải Thánh Nhân, bởi vì hắn còn lợi hại hơn Thánh Nhân. Hắn không chỉ trấn áp Chuẩn Thánh đại viên mãn, không cần tới một giây, cho dù là Thánh Nhân, ở dưới tay Lý tiền bối, cũng không kiên trì được một giây.”
Trời ạ!
Mọi người ngơ ngác nhìn Quách Lập, cảm thấy Quách Lập có phải đột nhiên bị điên rồi không?
Nếu không phải điên rồi, làm sao sẽ nói ra mấy lời điên khùng kiểu này?
Dù sao, mọi người đều biết, Thánh Nhân là tồn tại chí cao vô thượng nhất Hồng Hoang, không gì làm không được, vĩnh hằng bất diệt, là điểm cuối của tu luyện.
Sao có thể có người còn lợi hại hơn Thánh Nhân?
Sao có thể có người không cần một giây, là trấn áp một vị Thánh Nhân chứ?
Căn bản không thể có loại người này đâu!
Ngay cả Tiểu Quách cũng cảm thấy điều cha mình nói quá khoa trương.
Tuy Lý Nguyên rẩt giỏi nhưng không đỉnh đến thế chứ?
Nếu thánh nhân bị trấn áp chỉ trong một phút thì còn là thánh nhân toàn năng không?
Kể chuyện cười hả!
Trước phản ứng của mọi người, Quách Lập chẳng thấy bất ngờ tí nào, bởi vì hắn cũng hiểu lời mình nói ra thực sự quá khó tin.
Nhưng, Lý tiền bối đúng là khó lường như vậy đấy!
Nếu không huyền diệu như thế thì làm sao mới trở thành nghĩa phụ của hoàng đế bệ hạ!
Chẳng biết qua bao lâu, đám Quách Bất Kính mới ngậm cái miệng kinh ngạc lại.
Quách Bất Kính vội vàng hỏi đại ca: “Đại ca, ngươi nói thật hả? Không đùa phải không? Trên đời này còn có sự tồn tại vượt xa thánh nhân sao? Chuyện này quá khó tin mà?”
Quách Lập hỏi ngược nghĩa đệ: “Ngươi thấy ta nói đùa bao giờ chưa?”
Quách Bất Kính tỏ vẻ sửng sốt, quả thực đại ca của mình luôn là người nghiêm túc, thật sự không ưa đùa, đặc biệt là chuyện đùa khó tin thế này.
“Vậy tu vi của Lý tiền bối rốt cuộc cao đến đâu?”
Quách Bất Kính chép miệng.
Quách Lập ngẩng đầu nhìn vào hư không, cảm khái: “Thật ra ta cũng không biết rốt cuộc tu vi của Lý tiền bối cao bao nhiêu. Nghe nói cảnh giới của hắn là Đại Đạo chí cao, là điểm cực hạn của tu luyện chân chính.”
Quách Bất Kính, Quách Sắc Vi trợn to hai mắt.
Điểm cực hạn của tu luyện, mới nghe đã thấy ghê gớm rồi!
Quách Phù Dung đột nhiên nhớ ra một việc, Lý Nguyên đã từng nói với họ rằng hắn là Đại Đạo chí cao, là cực hạn của tu luyện.
Nàng vẫn nghĩ Lý Nguyên đang ba hoa hay đùa giỡn với người trong khách sạn.
Không ngờ, hắn lại nói thật!
Trời ạ, vậy mà ta lại chung sống với đại lão đẳng cấp này trong một thời gian, cùng khoác lác chém gió với nhau. Lúc này nàng mới biết Lý Nguyên “dân dã”, dễ gần thế nào!
Tu vi cao như vậy nhưng vẫn có thể nói nói cười cười với đám lèo tèo như họ, thực sự không hề kiêu căng chút nào.
Khoảng thời gian ở bên Lý Nguyên, có đem ra khoe cả đời cũng được, phải không?
Nếu ta nói chuyện có trời mới biết này cho đám chưởng quỹ, lão Bạch, bọn họ chắc chắn sẽ không tin tu vi của Lý Nguyên cao như vậy, cũng như Lý Nguyên là nghĩa phụ của nữ hoàng Đại Đường, họ sẽ nói ta bị điên rồi.
Dường như đoán được suy nghĩ của con gái, đúng lúc này, Quách Lập nghiêm mặt nhắc nhở mọi người: “Chuyện ngày hôm nay, các ngươi chớ lan truyền linh tinh ra ngoài, biết chưa?”
Suy cho cùng đây cũng là việc liên quan đến nữ hoàng bệ hạ, đám Quách Bất Kính cũng hiểu tính nghiêm trọng của nó, vì vậy gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, tất nhiên là bọn ta biết nặng nhẹ, không loan tin lung tung đâu.”
Vẻ mặt Quách Lập không hề thả lỏng, hắn chăm chú nhìn con gái mình.
Hắn biết Quách Phù Dung mỏ nhọn, khó bảo vệ bí mật, thế nên đặc biệt dặn dò: “Ngươi nhớ chưa?”
Thấy cha không dặn ai hai lần, chỉ dặn riêng nàng thêm lần nữa, Quách Phù Dung nhất thời hơi khó chịu.
Rõ ràng là không tin tưởng con gái mình đây mà!
“Tai ta đâu có điếc, nhớ kĩ rồi!”
Cũng chẳng biết sau này còn cơ hội gặp lại Lý Nguyên không?
Ban đầu Lý Nguyên bảo có việc cần đi giải quyết, với cảnh giới của hắn, không biết là việc gì mới đáng để hắn tự đi xử lý?
Quách Phù Dung thầm nghĩ.
Quay ngược về mấy tháng trước.
Lý Nguyên đột ngột rời khỏi khách sạn Đồng Khánh là bởi hắn nhận được một tin tức đặc biệt.
Có ai đó ở thời không khác đã gọi tên thật của hắn, cầu xin hắn trợ giúp.
Nếu là người bình thường, Lý Nguyên đương nhiên sẽ không ra tay.
Song, người kêu tên hắn không phải ai khác, mà chính là Tô Trường Ly - cháu ngoại của hắn, Lý Nguyên chắc chắc không thể ngồi yên không để ý đến.

Tô Trường Lý mở mắt, phát hiện bản thân đã trở lại thế giới quen thuộc, nhìn thấy hoa cỏ cây cối ở đại lục Tinh Hà. Tuy vẻ mặt nàng từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh không dao động, nhưng giờ phút này lại không khỏi để lộ mấy phần kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận