Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2027 - Lý Mạc Sầu!

“Cô nãi nãi, ngươi đừng kêu, lão yêu bà Lý Mạc Sầu kia ở ngay phía sau, chúng ta đi mau.”
Dương Quá đè lại Lục Vô Song đang giãy giụa, nhanh chóng nhỏ giọng giải thích.
Thì ra, vừa rồi hắn đã nhìn thấy Lý Mạc Sầu, cho nên mới thất kinh như vậy.
Lục Vô Song nghe tên Lý Mạc Sầu, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt không còn giọt máu, hoàn toàn không dám động đậy, tùy ý để Dương Quá ôm vai nàng nhanh chóng xuyên qua phía trước.
Ba chữ Lý Mạc Sầu, đối với nàng mà nói, là tồn tại còn khủng bố hơn Diêm Vương.
Nàng lén nhìn thoáng qua phía sau.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy hai đạo cô xinh đẹp trong đám người.
Chính là hai người sư phụ nàng Lý Mạc Sầu và sư tỷ Hồng Lăng Ba.
“Không tốt, hình như sư phụ phát hiện ra ta rồi.”
Lục Vô Song bỗng chú ý tới ánh mắt của sư phụ, nhìn thẳng đến vị trí của nàng và Dương Quá, tức khắc kinh hồn táng đảm nhắc nhở Dương Quá.
“Đừng quay đầu, chúng ta đi nhanh lên chút, tranh thủ bỏ xa bọn họ.”
Dương Quá kéo Lục Vô Song, xuyên trái xuyên phải trong đám người.
“Là tiểu tử Dương Quá kia, không nghĩ tới, hắn lại ở cùng với Lục Vô Song, thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công sức.”
Lý Mạc Sầu vốn đang tìm tung tích của Tiểu Long Nữ.
Nàng không nghĩ tới, Tiểu Long Nữ thì không tìm được, lại tìm được Dương Quá và Lục Vô Song trước.
Coi như là niềm vui bất ngờ.
Nàng vội vàng đuổi theo Dương Quá.
Chỉ là, đám người đi dạo xung quanh rất nhiều, Lý Mạc Sầu lại không dám vi phạm lệnh cấm của triều đình, phi hành trong thành Trường An, nhất thời lại không đuổi theo.
Song, thần thức của nàng đã chặt chẽ toả định Dương Quá và Lục Vô Song, ngược lại không cần lo lắng hai người chạy trốn.
“Xong đời, sư phụ đuổi theo tới rồi.”
Lục Vô Song vẫn lưu ý tình huống sau lưng, nàng thấy sư phụ đã đuổi tới, vẻ mặt trở nên càng thêm căng thẳng.
Trong lòng Dương Quá cũng rất sốt ruột.
Nếu bị Lý Mạc Sầu bắt lại, thì sẽ không có kết cục tốt.
Rất nhanh, Dương Quá đã mang Lục Vô Song chạy ra khỏi đám người, đi qua đường phố phồn hoa này.
Sau đó hắn nhanh như chớp, bỏ chạy vào trong một hẻm nhỏ bên cạnh.
Bắt đầu điên cuồng xuyên qua trong hẻm nhỏ.
Cũng không biết xuyên qua bao nhiêu con ngõ nhỏ, Dương Quá vẫn có thể cảm thấy áp lực không ngừng áp sát phía sau.
Lúc hắn lo lắng không thôi, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một khách điếm không có đại môn, theo bản năng, hắn bèn dẫn Lục Vô Song xông vào khách điếm này.
“Tiểu nhị, cửa sau của các ngươi ở đâu? Mau mau, vô cùng khẩn cấp.”
Sau khi xông vào khách điếm, Dương Quá vội vàng hô lên.
Chỉ có điều, làm cho Dương Quá cạn lời là, đều đã tới đại đường của khách điếm, hắn lại không thấy một tiểu nhị nào.
Nói chính xác hơn, ngay cả một bóng quỷ hắn cũng không thấy.
Đệt, khách điếm này làm ăn cũng quá kém đi!
Vốn muốn mượn cửa sau chạy trốn, vậy mà ngay cả một người cũng không có.
Sơ xuất!
Nhưng mà, đều đã vào đến đây, hắn cũng không thể quay ra, nếu không, nếu như đúng lúc gặp phải Lý Mạc Sầu đuổi tới, vậy thì đúng là tự chui đầu vào lưới.
Dương Quá chỉ đành mang Lục Vô Song xông vào hậu viện.
Đi tới hậu viện, Dương Quá vốn muốn tìm cửa sau chạy khỏi nơi này.
Chỉ là, ánh mắt nhanh chóng quét qua một vòng, hắn lại không phát hiện được cửa sau.
Đây là sân trong người nào thiết kế?
Sao hai cái cửa sau cũng không có?
Lúc Dương Quá đang oán giận, đột nhiên, mắt hắn chợt sáng lên.
Hắn nhìn thấy trong lương đình ở hậu viện, có hai bóng dáng đang nằm trên ghế.
Dương Quá không kịp suy nghĩ nhiều, vội kéo Lục Vô Song xông vào trong lương đình.
“Chỗ các ngươi có cửa sau...”
Dương Quá đang lên tiếng hỏi thăm.
Bất thình lình, chỉ thấy hắn kinh hãi há hốc mồm, trợn lớn hai mắt, lời còn lại, kẹt trong cổ họng, cũng không nói ra được nữa.
Bởi vì, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng chất chứa nhung nhớ, trên một chiếc ghế dựa.
Lục Vô Song thấy Dương Quá nhìn chằm chằm một tuyệt thế mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhìn không dời mắt, vẻ mặt dại ra, trong lòng tức khắc có phần ghen ghét.
Đồ ngốc này, cũng không có sức chống cự quá rồi!
Nhưng mà, cũng không trách đồ ngốc mất hồn, mỹ nữ này cũng đẹp quá rồi, quả thực có thể nói hoàn mỹ.
Nếu như ta là nam nhân, chỉ sợ cũng sẽ nhìn không dời mắt nhỉ?
Truyền thuyết, sư cô ta Tiểu Long Nữ dáng dấp chim sa cá lặn, là đệ nhất mỹ nữ của bảng Võ Lâm Quần Phương.
Không biết vẻ đẹp của sư cô, so với mỹ nữ trước mắt này, ai sẽ đẹp hơn?
y da, công tử bên cạnh nàng cũng đẹp trai quá đi!
Quả thực tựa như từ trong tranh bước ra.
Đồ ngốc so với hắn, căn bản không ở một cấp bậc!
Không nghĩ tới, trong khách điếm nho nhỏ này, lại ẩn giấu một tuyệt sắc giai nhân như vậy, một phiên phiên công tử như vậy, thật đúng là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Trong lòng Lục Vô Song xoay chuyển đủ loại suy nghĩ.
Nàng thấy Dương Quá nhìn chằm chằm mỹ nữ, lại vẫn chưa lấy lại tinh thần, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Này, đồ ngốc, mắt sắp rớt xuống đất luôn rồi kìa.”
Bị Lục Vô Song nhắc nhở, Dương Quá cuối cùng cũng từ trong vui mừng lấy lại tinh thần.
Hắn không để ý đến lời chế nhạo của Lục Vô Song, mà là ngạc nhiên hét lớn với tuyệt sắc giai nhân: “Cô cô!”
Cô cô?
Lục Vô Song kinh hãi đến mức cằm đều trật khớp.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, đồ ngốc vậy mà lại gọi tuyệt thế mỹ nữ kia là cô cô!
Đồ ngốc lôi thôi như thế, có thể có cô cô xinh đẹp lãnh diễm như vậy ư?
Không phải hắn lại giả điên đấy chứ?
Giống như gọi ta là tức phụ, cố tình cưỡng ép bấu víu quan hệ?
Dương Quá bây giờ có thể nói mừng rỡ như điên, hắn không nghĩ tới, chính mình lại gặp được cô cô!
Thật sự quá bất ngờ, quá vui mừng!
Tiểu Long Nữ nghe thấy giọng nói của Dương Quá, không khỏi ngạc nhiên mở mắt.
Nàng nhìn thấy Dương Quá, lập tức từ trên ghế dựa đứng lên, mừng rỡ nói: “Quá Nhi, sao ngươi lại ở đây?”
Xoạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận