Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1773 - Triệu Tri Dịch quá ngớ người

Vì sao mà cùng là nhi tử của cha, hắn lại phải trải qua một cuộc sống bình thường và chua xót như vậy?
Những câu hỏi này, trong khoảng thời gian qua vẫn luôn nghẹn trong lòng Dương Chí, khiến hắn trăm bề không giải thích được, thật lâu không cách nào tiêu tan.
Hắn vô cùng muốn biết nội tình trong đó là gì.
Những ý niệm quay cuồng trong đầu Dương Chí, trên mặt không có chút chần chờ nào.
Hắn hỏi Hoàng Dung: “Xin hỏi, nếu ta muốn mời ông chủ của ngươi suy tính thì phải làm như thế nào mới được?”
Hoàng Dung bất ngờ nhìn Dương Chí nói: “Sao vậy, ngươi muốn tìm ông chủ của ta để suy tính vận mệnh?”
Dương Chí không phủ nhận, hắn gật đầu nói: “Không sai, ta có một chuyện rất quan trọng, trăm mối vẫn không có cách giải, vẫn muốn biết rõ ràng.”
Triệu Tri Dịch nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức đoán được Dương Chí muốn tìm Lý Nguyên suy tính sự tình gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn cùng Dương Chí sống chung một chỗ, cũng không ít lần nghe thấy Dương Chí mở miệng nhắc đến chuyện tang lễ trước đó.
Chỉ là Dương Chí vĩnh viễn không biết được, kẻ chủ mưu phía sau sự tình làm hắn trăm mối vẫn không có cách giải lại ngay ở bên cạnh hắn.
Tuy Hoàng Dung khen ngợi Lý Nguyên đến rất thần, nhưng Triệu Tri Dịch tự mình biết, vị Lý công tử kia không thể nào suy tính ra chân tướng phía sau tang lễ của Dương Hiển Văn.
Dù sao, việc này có hệ thống can thiệp, thánh nhân cũng liền cũng không cách nào suy tính ra nội tình, cái vị Lý công tử làm thế nào có khả năng suy tính được chân tướng phía sau sự việc?
Nếu Lý công tử kia có thể thật sự lợi hại như vậy, thì hắn cũng phải biết hậu viện của mình không bình thường đến mức nào rồi!
Bởi vậy, Dương Chí nhất định là vĩnh viễn không thể biết được chân tướng phía sau tang lễ của cha hắn.
Hoàng Dung thấy Dương Chí thực sự có thắc mắc muốn được Lý Nguyên suy tính, không khỏi lộ ra một chút tò mò.
Nàng tò mò hỏi Dương Chí: “Không biết ngươi muốn suy tính cái gì?”
“Là như vậy…”
Dương Chí cũng không che giấu ý nghĩ của mình, nói một năm một mười nói chuyện mình muốn nhờ suy tính cho Hoàng Dung.
Dù sao, mọi chuyện xảy ra trong tang lễ lúc trước có thể nói là mọi người đều biết, cũng không có điều gì để giấu giếm nữa.
Quách Tĩnh ở một bên, nghe được say sưa ngon lành.
Hắn không ngờ trên người tên Dương Chí này, lại xảy ra một chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Dương Chí: “…Tại tang lễ của cha ta Dương Hiển Văn…”
“Đợi đã.”
Hoàng Dung đột nhiên cắt ngang lời nói của Dương Chí.
Chỉ thấy nàng nghiêng đầu, đang cố gắng suy nghĩ gì đó.
“Hoàng cô nương, ngươi sao thế!?”
Dương Chí không hiểu nhìn Hoàng Dung.
“Đừng quấy rầy ta.”
Hoàng Dung thò tay ra, ngăn Dương Chí mở miệng.
Chỉ thấy nàng lại nghiêng đầu, bộ dạng đang cố gắng suy nghĩ.
“Dương Hiển Văn, cái tên này rất quen thuộc, hình như ta đã nghe qua tên này, nhưng có thể nghe ở đâu nhỉ?”
Hoàng Dung tự lẩm bẩm.
Dương Chí nghe thấy Hoàng Dung lẩm bẩm, có chút ngạc nhiên.
Tại sao cô nương này đã từng nghe qua tên của cha ta?
Cha ta thật sự nổi danh vậy sao?
Hay là, không phải nữ tử này cùng cha ta có quan hệ gì chứ?
Chẳng lẽ là con gái riêng?
Dương Chí suy đoán lung tung trong lòng.
Triệu Tri Dịch thấy vẻ mặt của Hoàng Dung, có chút kinh ngạc.
Không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?
Không phải Dương Hiển Văn rất bình thường sao?
Cả đời hắn chưa từng ra khỏi tỉnh thành, làm sao vị Hoàng cô nương này nhận ra?
Không phải chứ?
Chẳng lẽ là trùng tên?
“Ai da, cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.”
Trong lòng Hoàng Dung chợt lóe lên, kinh ngạc hét kêu to một tiếng.
“Hoàng cô nương nhớ ra cái gì?”
Dương Chí liền vội vàng hỏi.
Chỉ thấy Hoàng Dung mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Dương Chí, kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà lại là con trai của Dương Hiển Văn? Hơn nửa tháng trước có phải cha ngươi đã chết rồi hay không? Sau đó làm ra một tang lễ rất oanh động?”
Dương Chí giật mình nói: “Hoàng cô nương ở kinh thành mà cũng biết, chuyện này đúng là truyền đi nhanh thật.”
Hoàng Dung cảm khái nói: “Ta nói là.”
“Cái tên Dương Hiển Văn này quen tai, thật ra là do lúc trước Lý Nguyên nói tới. Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.”
“Lý công tử nhắc tới sao? Tại sao Lý công tử lại nhắc tới cha ta?”
Dương Chí khó hiểu nói.
Hoàng Dung thuận miệng nói: “Lúc trước phía chân trời phương đông phát ra dị tượng, ta tự hỏi dị tượng đó là gì, lúc ấy Lý công tử nói, có người mượn tang lễ Dương Hiển Văn, đạo diễn phía sau màn gì gì đó.”
Vẻ mặt Triệu Tri Dịch vốn đang bình tĩnh ăn mì, thuận tiện nghe Hoàng Dung nói chuyện với Dương Chí.
Nhưng khi hắn nghe thấy “đạo điễn phía sau màn”, ánh mắt không khỏi biến đổi, tâm thần không khỏi rung mạnh, toàn bộ thể xác và tinh thần thoáng cái trở nên trịnh trọng hơn.
Tuy hắn vẫn đang bày ra vẻ mặt bình tĩnh ung dung, nhưng trong lòng lại như sóng biển sôi trào khó mà bình tĩnh được.
Cái gì, vị Lý công tử kia vậy mà biết phía sau tang lễ của Dương Hiển Văn có người đạo diễn?
Thật hay giả vậy?
Tại sao lại như vậy?
Làm sao hắn có thể biết rõ tang lễ của Dương Hiển Văn là có người chỉ đạo phía sau?
Không phải hệ thống nói là kể cả Thánh Bhân cũng không cách nào suy tính sao?
Làm thế nào mà một Địa Tiên Kỳ biết được việc này?
Thôi, cứ bình tĩnh, trước tiên đừng hoảng hốt.
Trước hết cứ nghe Hoàng Dung nói đã.
Có lẽ, chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi.
Cho dù Lý công tử kia biết rõ phía sau đám tang có độc thủ sau màn, nhưng chưa chắc hắn đã biết độc thủ sau màn kia chính là ta.
Dù sao, nếu như hắn biết rõ độc thủ sau màn chính là ta, lúc trước khi nhìn thấy ta đã không bình tĩnh như vậy.
Nghĩ tới đây, Triệu Tri Dịch đột nhiên lấy lại bình tĩnh.
Nhưng Hoàng Dung lại không biết, cái người “đạo diễn phía sau màn” kia lại ngay trước mắt nàng.
Dương Chí thấy dường như Hoàng Dung biết rõ nội tình tang lễ, không khỏi cực kỳ kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận