Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 228 - Có thể khoe khoang cả đời rồi!

Cũng may, Trương Ngọc Hoàn lập tức trả lại trong sạch cho nàng.
Trương Ngọc Hoàn phấn khởi thét lên: “Trời ơi, quả nho này ngon quá, ngon hơn trái cây ở vườn trái cây Thiên cung gấp vạn lần, sớm biết vậy đã hái nhiều hơn một chút.”
Nói rồi nàng còn liếm dư vị đọng lại trên môi một cái.
“Ngon như vậy sao?”
“Một vạn lần cũng khoa trương quá đấy.”
Trong lúc mọi người đang hỏi Trương Ngọc Hoàn, bỗng nhiên Trương Ngọc Hoàn cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng tinh thuần bỗng sinh ra trong cơ thể nàng.
Luồng linh khí vây xung quanh chu thiên một vòng, sau đó tiến vào Tử Phủ dung hòa làm một với thần thức của nàng.
Đến khi luồng linh khí ấy hoàn toàn hóa thành thần thức, thần thức trong Tử Phủ của Trương Ngọc Hoàn tăng vọt hơn lúc trước hơn một ngàn lần.
Trương Ngọc Hoàn cảm nhận thấy thần thức cuồn cuộn như khói trong Tử Phủ, cả người sững sờ tại chỗ, biểu cảm trố mắt không nói ra lời.
Nàng ngây ngốc nhìn Trương Ngọc Yên, đờ đẫn nói: “Những gì nàng nói đều là thật.”
Trương Ngọc Yên vừa thấy biểu cảm của Nhị tỷ liền biết nàng đã cảm nhận được hiệu quả của quả nho.
Nàng tức giận nói: “Đã biết ta không bị điên rồi chứ gì.”
“Ta cảm thấy có lẽ do ta điên rồi.” Trương Ngọc Hoàn ngơ ngác nói.
Những người khác nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ của Trương Ngọc Hoàn, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Nhị tỷ ngươi làm sao vậy?”
Trương Ngọc Hoàn cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng kích động nhìn các tỷ muội kinh ngạc nói: “Thất muội nói thật đấy, quả nho này thật sự là Tiên thiên linh quả, lúc nãy ta ăn quả nho xong thần thức lại tăng lên gấp ngàn lần!”
Nói xong, nàng lập tức giải phóng thần thức của mình.
Cảm nhận được thần thức cuồn cuộn của Trương Ngọc Hoàn, ngoài Trương Ngọc Yên ra mọi người đều ngây ra như phỗng, nét mặt hoài nghi nhân sinh.
“Quả nho này thật sự là Tiên thiên linh bảo!”
“Thật không thể tưởng tượng nổi.”
“Lẽ nào Lý công tử thật sự thâm sâu khó lường, có thể kết giao ngang hàng với Thánh Nhân!”
“Trời ơi, ta cảm thấy ta sắp điên rồi!”
Không ai có thể hiểu được trong lòng lục tiên nữ lúc này có bao nhiêu kinh hãi. Các nàng cuối cùng cũng hiểu, Thất muội không hề điên, tất cả đều nói thật.
Lục tiên nữ luôn cho rằng Lý Nguyên chỉ là một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ bình thường trông khá khôi ngô. Lúc này các nàng mới phát hiện hóa ra khôi ngô chỉ là một ưu điểm bé nhỏ không đáng kể nhất của hắn.
không biết qua bao lâu, mọi người mới dần tỉnh táo lại từ trong nỗi kinh hãi.
Trương Ngọc Mị vội vàng hỏi Thất muội: “Lý công tử rốt cuộc là ai? Tu vi của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu? Tại sao trước giờ chưa từng nghe nói hồng hoang còn có một vị đại năng có thể kết giao với Thánh Nhân.”
Trương Ngọc Yên thấy mọi người cuối cùng cũng tin lời nàng nói, không khỏi thở phào một hơi.
Nói chuyện với các tỷ tỷ ngốc như vậy thật sự mệt quá!
Nàng nghe đại tỷ thắc mắc, lập tức lắc đầu nói: “Lý công tử chính là Lý công tử, còn về tu vi hắn cao bao nhiêu ta không biết, có khả năng tu vi của hắn còn cao hơn cả Thánh Nhân, cũng có khả năng hắn là một Địa Tiên kỳ. Tóm lại hắn rất thần bí, thần bí đến mức Thánh Nhân phải ăn nói khép nép với hắn, đến mức mỗi đồ vật trong nhà hắn hầu hết đều là linh bảo. Các ngươi biết không, bát đĩa hôm này các ngươi dùng ăn lẩu thật ra đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.”
Bịch!
Lục tiên nữ không nhịn được, ngã thẳng lên mây.
Mọi người kinh ngạc mồm có thể nhét một quả trứng ngỗng.
Tất cả đồ vật trong nhà hầu như đều là linh bảo. Bát đĩa dùng để ăn lẩu thật ra đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Đây còn là tiếng người sao?
Đừng nói là phụ vương, cho dù là Thánh Nhân không xa hoa như vậy.
Bỗng nhiên, Trương Ngọc Mị nghĩ đến điều gì đó, nàng vội lấy bình thủy tinh đựng coca từ trong ống tay áo ra.
Nếu mọi thứ đồ vật đều là Tiên thiên linh bảo, nói như vậy bình thủy tinh này cũng là Tiên thiên linh bảo rồi.
Để chứng minh suy nghĩ của mình, Trương Ngọc Mị ném thẳng bình thủy tinh vào trong Cửu Thiên Canh Phong.
Cửu Thiên Canh Phong có thể cắt vỡ hư không, thổi bay máu thịt tu sĩ Thiên Thiên kỳ, Chân Tiên kỳ tan rã, hóa thành hư không.
Nhưng Cửu Thiên Canh Phong khủng khiếp như vậy lại không có ảnh gì đối với bình thủy tinh.
Lục tiên nữ thấy bình thủy tinh hoàn hảo không hao tổn gì, cuối cùng cũng tin bát đĩa mình dùng ăn lẩu hôm nay có lẽ cũng là Tiên thiên linh bảo.
Nghĩ đến đây, lục tiên nữ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra, trái tim cũng kích động sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Mẹ ơi, dùng Tiên thiên linh bảo ăn cơm, trước đây không dám nghĩ đến, không ngờ hôm này lại trải nghiệm một phen.
Chuyện này quả thật có thể khoe khoang cả đời!
“Lý Nguyên rốt cuộc là ai?” Trương Ngọc Mị lại đưa ra một câu hỏi.
Nhưng đáng tiếc không ai trả lời nàng.
“Chẳng trách Thất muội muốn ngăn cản chúng ta lấy bình thủy tinh và hái nho, không ngờ vật này lại phi phàm như thế.” Trương Ngọc Hoàn cảm thán không thôi.
“Sớm biết vậy ta còn ăn lẩu làm gì chứ, lúc đó trực tiếp lấy trộm hai bộ bát đũa là được rồi.” Ngọc Lan hối hận không thôi.
Ngọc Uyển oán giận nói với Thất muội: “Lúc ấy ngươi hẳn là nhắc nhở bọn ta một chút, để bọn ta mỗi người trộm một đôi bát đũa, mỗi người hái một chùm nho.”
“Đúng vậy, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lại còn ngăn cản chúng ta hái nho, chưa từng thấy ngươi cố chấp như vậy.”
Trương Ngọc Yên nghe vậy, không khỏi đảo mắt cực kỳ xem thường: “Ban đầu Lý công tử ghét bỏ một bộ bát đũa có chút bẩn, chuẩn bị ném, có người muốn đòi hỏi, kết quả cuối cùng hắn dùng hai Tiên thiên linh bảo cực phẩm là Thái Cực kính và Càn Khôn đồ mới trao đổi được bộ bát đũa đó.
Chúng ta có thể lấy được một chiế bình lưu ly, một cây nho cũng đã là phúc khí to lớn.
Nếu tham hơn thì chỉ sợ không chiếm được cái gì.”
“Đương nhiên bọn ta hiểu được đạo lý lòng tham chưa đủ, chẳng qua là lén ảo tưởng một chút thôi!”
“Chậc chậc, ném bát đũa cũng phải dùng Thái Cực kính và Càn Khôn đồ trao đổi, quả là không thể tưởng tượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận