Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1723 - Cứ khiến người ta không bớt lo! (2)

Nghĩ tới đây, Hoàng Dung tức khắc cãi lại nói: “Ta không có nóng giận, ta chỉ cảm thấy, ngươi tùy tiện nghi ngờ người khác, làm vậy không đúng mà thôi.”
Quách Lập lạnh nhạt nói: “Ta không có tuỳ tiện hoài nghi người khác, ta có chứng cứ đầy đủ.”
Hoàng Dung ngoài ý muốn nói: “Chứng cứ gì?”
Quách Lập chỉ vào chuông gió trước cửa, sau đó nhìn vẻ mặt của Lý Nguyên, hờ hững nói: “Chiếc chuông gió này, âm thanh phát ra bên ngoài, êm tai dễ nghe như tiên nhạc phạn âm, còn có thể khiến người ta ngưng thần định khí. Mà theo ta được biết, trong di bảo của Lương Trung Thư, có một món Hậu thiên linh bảo hạ phẩm tạo hình chuông gió —— Ngộ Đạo chuông gió, cũng có thể khiến người ta ngưng thần định khí, bình ổn nội tâm.”
Lúc hắn nói chuyện, vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Nguyên.
Đáng tiếc, làm Quách Lập thất vọng là, Lý Nguyên căn bản không hề có vẻ dị thường gì.
Lý Nguyên từ đầu đến cuối đều vân đạm phong khinh, sóng lớn không kinh.
Người này ngược lại là bình tĩnh!
Trong lòng Quách Lập âm thầm tán thưởng một câu.
Hoàng Dung nghe được câu Quách Lập nói ra bên ngoài, không khỏi cười ha ha: “Ha ha ha ha, ngươi thực sự nghĩ rằng chiếc chuông gió này là chuông gió giác ngộ? Đó căn bản là điều không thể, cái này chỉ là một chiếc chuông gió bình thường. Nếu như, cái chuông gió này thật sự là Hậu Thiên linh bảo, ai lại cam lòng treo nó trước cửa ra vào, ông chủ của ta không phải là kẻ ngu ngốc…”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi lườm một cái.
Cho dù treo linh bảo ở cửa, cũng không thể nói là ngu xuẩn!
Âm thanh của linh bảo, không phải nghe rất êm tai sao?
Hoàng Dung cũng không biết được Lý Nguyên đang phỉ nhổ mình, nàng tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu như cái chuông gió này, thật sự là chuông gió giác ngộ của Lương Trung Thư, ai lại dại dột đem hàng ăn trộm khoe ra? Cho nên, nghi ngờ của ngươi sai rồi”
Quách Lập ung dung nói: “Thứ nhất, chiếc chuông gió này cũng không bình thường. Thứ hai, có những tội phạm, chính là ưa thích đem những chiến lợi phẩm mình có được, đem khoe khoang với người khác, thoả mãn tâm lý biến thái của chính mình.”
Hoàng Dung: “Tuy ông chủ của ta là một kẻ biến thái, nhưng chiếc chuông gió này thật sự rất bình thường.”
Lý Nguyên: “…..”
Ta thật sự biến thái sao?
Lý Nguyên nghĩ nghĩ, cảm giác mình rất bình thường a!
Quách Lập không tranh cãi cùng Hoàng Dung, chỉ thấy hắn vươn ra ngón tay, hướng vào màn cửa treo chuông gió bắn một cái.
Một luồng kiếm quang nhanh như chớp, hung hăng chém về phía chuông gió.
“Đangg!”
Tiếng chuông du dương vang lên một hồi, một tia sáng thần bí xinh đẹp nở rộ.
Cái âm thanh này, giống như tiếng thì thầm của Đại Đạo Bổn Nguyên, lại để cho Hoàng Dung, Quách Lập say mê không thôi.
Ánh sáng bí ẩn kia, giống mở ra sự hỗn loạn, luồng ánh sáng đầu tiên của bình minh, chứa đựng nhịp điệu và quy luật vô tận.
Chiếc chuông gió dưới sự tấn công của luồng kiếm quang vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Rất nhanh, tiếng chuông dừng lại, ánh sáng bí ẩn biến mất, mọi thứ trở lại bình lặng.
Thế nhưng, Hoàng Dung lại ngơ ngác há to miệng, trong lòng thật sự nghẹn họng, trong lòng nàng, giờ phút này là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Nàng không ngờ rằng, cái chuông gió nàng đều nhìn thấy mỗi ngày kia, vậy mà lại không phải vật bình thường.
Chẳng lẽ, cái chuông gió là chuông gió giác ngộ của Lương Trung Thư?
Chẳng lẽ, ông chủ thực sự tham gia vào trò lừa đảo của Triều Cái?
Trong lòng Hoàng Dung chợt trở nên hoảng loạn.
Điều này làm sao có thể chứ?
Lừa đảo thì lừa đảo, sao còn bày hàng ăn cắp ra?
Đây không phải là hơi ngu ngốc sao?
Quách Lập thấy ảo ảnh phát ra từ chiếc chuông gió, hơi cau mày, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Cái biểu hiện vừa rồi của chiếc chuông gió này, tựa như Hỗn Độn Thanh Liên nở rộ, vô số gợn sóng đung đưa có quy luật, cái này có thể sánh bằng với đạo vận do các Tiên Thiên linh bảo phát ra, còn muốn to lớn lâu dài, căn bản không giống như một kiện hạ phẩm linh bảo có thể phát ra?
Chẳng lẽ trong lời đồn đoán có điểm sai, chuông gió giác ngộ không phải hạ phẩm Hậu Thiên linh bảo sao?
Tuy, Quách Lập nghi ngờ trong lòng, thế nhưng, trên mặt hắn không biểu lộ bất cứ cái gì.
Chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn Lý Nguyên, nói: “Thế nào, cái này không còn gì có thể nói nữa chứ?”
Hoàng Dung tuy trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ hắn đi theo Triều Cái lừa đảo, nhưng miệng nàng sẽ không thừa nhận điều đó.
Nàng lập tức tranh luận với Quách Lập: “Thiên hạ này có rất nhiều tạo hình pháp bảo chuông gió, ngươi dựa vào cái gì mà nói chiếc chuông gió này, là chuông gió giác ngộ của Lương Trung Thư?”
Quách Lập bất đắc dĩ nói: “Ngươi đây không phải chỉ là đang nói nhảm sao?”
Hoàng Dung nhún vai, nói: “Ta đây không nói nhảm, ta chỉ nói sự thật thôi.”
Quách Lập: “Cái chuông gió này, đến cùng có phải là chuông gió giác ngộ hay không, chỉ cần cầm đến Lục Phiến môn, tìm một đại sư luyện khí giám định là sẽ biết.”
Hoàng Dung: “Đồ của bọn ta, dựa vào cái gì mà ngươi được cầm đi?”
Quách Lập: “Phối hợp điều tra, là nghĩa vụ của mỗi người dân Đại Đường.”
“Có cái nghĩa vụ này sao?” Hoàng Dung.
“Có, hơn nữa, chỉ cần bị Lục Phiến môn nghi ngờ, Lục Phiến môn có quyền để cho nghi phạm đến Lục Phiến môn tiến hành 24 canh giờ điều tra.” Quách Lập.
Thấy Quách Lập có vẻ muốn đưa Lý Nguyên đến Lục Phiến môn để điều tra, Hoàng Dung có vẻ rất lo lắng.
Nàng không khỏi nhìn về phía Lý Nguyên, hi vọng Lý Nguyên có thể tìm ra biện pháp.
Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy biểu hiện của Lý Nguyên vào lúc này, nàng thiếu chút nữa là phun ra ba lít máu.
Chỉ thấy Lý Nguyên nhàn nhã thoải mái ngồi phía sau quầy bán của khách điếm, vừa uống trà, vừa ăn khoai tây chiên, vừa im lặng nhìn Hoàng Dung và Quách Lập tranh luận không dứt.
Bản thân hắn giống như người ngoài cuộc xem trò vui.
Thờ ơ, hoàn toàn không thèm để ý.
Khoé miệng Hoàng Dung giật giật, nàng không biết nên phỉ nhổ hành vi của Lý Nguyên thế nào. Đại ca à, ngươi là không thấy Quách Lập chuẩn bị bắt ngươi đến Lục Phiến môn tiến hành điều tra sao? Ngươi làm thế nào mà một chút cũng không nóng nảy a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận