Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1759 - Ta làm người mù đi thôi!

Còn có hai gói linh thực bình thường nàng tích góp được, cùng đặt chúng ở trong túi.
Nàng cầm túi vội vã xuống lầu.
Hoàng Dung đưa lưng về phía Lý Nguyên, nhét túi vào trong tay cha, nhỏ giọng nói: “Trước tiên đừng mở ra, trên đường trở về rồi hẵng mở.”
Lý Nguyên ở một bên, thấy vậy khóe miệng co giật.
Dáng vẻ có tật giật mình như thế, chỉ cần là người thông minh bình thường đều biết Hoàng Dung làm trò quỷ, lại còn chuẩn bị giấu diếm hắn.
Đây là coi hắn thành kẻ ngu sao?
Haizz, quên đi, dù sao cũng là tạp dịch của mình, người nhà cần phải có chút phúc lợi.
Ta vẫn làm người mù đi thôi.
Cho nên, hắn tiếp tục đọc sách.
Lão Tử bên cạnh thấy vậy rất hâm mộ.
Thứ trong túi của Hoàng Dung hiển nhiên không thể gạt được Cửu Tầng Thánh Đồng của Lão Tử.
Phải biết rằng, xoài và vải trong túi đều là Hỗn độn linh quả.
Linh thực kia cũng là thứ đích thân Lý tiền bối làm ra, ẩn chứa đạo vận tinh thuần. Tuy Hỗn độn linh quả và pháp tắc chi lực của linh thực đều đã bị Lý tiền bối xóa đi, chỉ là cho dù như thế vẫn trân quý không gì sánh được.
Ít nhất nói về mùi vị thì là độc nhất vô nhị.
Lão Tử tu luyện Thái Thượng Vong Tình, ngoài tu luyện ra, tất cả sự vật trên thế giới đều không thể khiến hắn lộ vẻ xúc động.
Nhưng Hỗn độn linh quả và thức ăn mà Lý Nguyên làm ra, năm xưa lại khiến hắn quên đường về, muốn ngừng mà không được, thể nghiệm niềm vui thất tình lục dục lần nữa, sau khi ăn cũng sẽ không ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.
Chỉ cần điểm nàythôi, thứ trong túi của Hoàng Dung đối với Lão Tử cũng đã có giá trị liên thành rồi.
Đương nhiên hắn sẽ ao ước.
Dù sao hắn là một lão nam nhân, không thể làm nũng với Lý Nguyên giống như Nữ Oa và Hậu Thổ được.
Thế nên, hai người Nữ Oa và Hậu Thổ thường xuyên có thể kiếm ăn kiếm uống ở nơi của Lý Nguyên, còn Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên cùng với Tây Phương lại không được.
Bọn họ cũng có thể làm nũng thôi, chỉ là sợ sẽ khiến Lý Nguyên ghê tởm.
Haizz, coi như là nam nhân, chính là chịu thiệt!
Thấy con gái nhét cho mình một túi đồ, lại còn với dáng vẻ thần bí, Hoàng Vô Tà lại càng tò mò hơn.
Rốt cuộc con gái nhét cho mình cái gì thế?
Chẳng qua hắn không hỏi nhiều, chỉ thu túi đồ vào trong túi trữ vật.
Sau đó hắn khom lưng nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, Dung Nhi xin nhờ ngươi chăm sóc.”
Hoàng Dung nhanh chóng cất giọng nói: “Ta tự có thể chăm sóc cho bản thân, nào cần đến hắn chăm sóc?”
Lý Nguyên nhún vai.
Hoàng Vô Tà thấy thế thì không nói thêm gì nữa, lập tức xoay người rời khỏi khách điếm.
Lão Tử suy nghĩ một lúc, cũng cáo từ với Lý Nguyên, rời khỏi khách điếm với Hoàng Vô Tà.
Hoàng Vô Tà tò mò hỏi Lão Tử: “Không biết đạo hữu tu hành ở nơi đâu?”
Lão Tử: “Huyền Đô thiên.”
Hoàng Vô Tà lắc đầu bất đắc dĩ: “Đạo hữu thật là biết nói đùa.”
Người tu luyện đều biết Huyền Đô thiên là đạo trường của Lão Tử...
Xem ra lão già này còn coi mình là Thái Thanh Thánh Nhân.
Lão Tử không nói thêm gì, chỉ thấy dưới chân hắn sinh ra tường vân, cũng bao vây Hoàng Vô Tà ở bên cạnh vào trong Tường Vân.
Sau đó tường vân bay lên trời, trong nháy mắt bay khỏi thành Trường An.
Hoàng Vô Tà đứng trên tường vân nhìn thành Trường An rộng lớn hùng vĩ, trùng điệp vô tận phía dưới, cằm há rộng, có vẻ rất kinh ngạc.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy toàn cảnh thành Trường An.
Bởi vì trong thành Trường An bố trí trận pháp lớn mạnh, tu sĩ căn bản không thể bay vượt qua độ cao 180 mét ở trong thành.
Chứ đừng nói là dùng phương thức đằng vân giá vũ ra vào thành Trường An.
Đồn rằng cho dù là Chuẩn Thánh, nếu không có lệnh bài mà Nữ hoàng bệ hạ đặc chế thì cũng phải biết điều ra vào từ cửa thành Trường An, mà không thể tùy tâm sở dục bay vào hoặc bay ra từ phía trên.
Nhưng sao lão già này lại làm được?
Không có khả năng là trâu bò hơn Chuẩn Thánh chứ?
Hoàng Vô Tà nhớ tới lão già nói mình tên Lão Tử, tâm trạng không khỏi bồn chồn.
Ối mẹ ơi, chẳng lẽ, hắn, hắn nói thật đấy à?
Hoàng Vô Tà nhịn xuống xúc động, hắn ngơ ngác hỏi Lão Tử: “Tại, tại sao ngươi có thể tự do bay trên bầu trời thành Trường An?”
Lão Tử thản nhiên nói: “Trong cả tòa thành Trường An, Nữ hoàng Tiên Đường bắt chước ba ngàn pháp tắc thiên đạo, bố trí ba ngàn đại trận pháp tắc. Ba ngàn đại trận pháp tắc độc lập với nhau, lại hợp thành một thể, hỗ trợ lẫn nhau, bao phủ trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, không gian thời gian của thành Trường An.”
“Cho dù là Thánh Nhân đều không thể dễ dàng bay vào thoát ra từ phía trên khoảng không và dưới đất Trường An. Chẳng qua Nữ hoàng Tiên Đường giữ một cửa ngầm cho Thánh Nhân, thông qua cửa ngầm, Thánh Nhân có thể tự do ra vào bầu trời Trường An không bị ảnh hưởng. Đây là Nữ hoàng Tiên Đường giữ mặt mũi cho Thánh Nhân.”
Hoàng Vô Tà trợn to hai mắt.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói bí mật này.
lại bắt chước ba ngàn pháp tắc thiên đạo, bố trí ra ba ngàn đại trận pháp tắc, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể tự do ra vào.
Nghe có vẻ trâu bò hơn Thiên Đình Chu Thiên Tinh Thần rất nhiều đấy.
Nữ hoàng Tiên Đường kia kinh tài tuyệt diễm đến mức nào?
Nếu như, người này nói sự thật, như vậy chẳng phải là hắn thật sự là người sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà không khỏi có loại xúc động da đầu rạn nứt.
“Ngươi thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân?”
Hoàng Vô Tà hơi gượng gạo hỏi.
Lão Tử thản nhiên nói: “Cõi đời này, hẳn là không người nào dám giả mạo Thánh Nhân!”
Lão Tử vừa dứt lời, chỉ thấy tường vân dưới chân hắn chợt lấp lóe kim quang, lại biến thành một bộ Thái Cực Đồ.
Trên Thái Cực Đồ hiện ra một chiếc cầu vồng.
Giờ phút này vừa hay Lão Tử và Hoàng Vô Tà đứng trên cầu vồng.
Pháp tắc bay múa trên cầu vồng, khí tức âm dương lưỡng ngư lành lạnh, sinh mệnh và tử vong lồng ghép lẫn nhau, vận mệnh luân hồi lúc ẩn lúc hiện. Hoàng Vô Tà cảm nhận được khí tức kinh khủng mà Thái Cực Đồ phát ra, không chút do dự, “bùm bùm” quỳ gối trước mặt Lão Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận