Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 821 - Lẽ nào mị lực của ta quá lớn!

“Một tên đại ngốc mà, mau xuống, đừng lãng phí sức lực, ngươi vô duyên với Tử Hà tiên tử.”
“Bảo kiếm được giữ cùng một tầng đồ gì đó.”
Tiểu Tê Tử nhìn chằm chằm Tử Thanh bảo kiếm, tự nhủ.
Ðát Kỷ nhìn chằm chằm Tử Thanh bảo kiếm, hai mắt phiếm ánh sao, đôi mắt chuyển động không ngừng như ngân hà.
Nàng giải thích với Tiểu Tê Tử: “Đây là pháp tắc Càn Khôn, pháp tắc không gian, pháp tắc cắn nuốt tạo thành một loại đạo ấn thần văn đặc biệt, có người bố trí thuật phong ấn với thanh bảo kiếm, hơn nữa lực phong ấn còn vô cùng mạnh, cho dù đánh ra bao nhiêu lực rút thanh bảo kiếm này, sức mạnh của nó sẽ bị bảo kiếm cắn nuốt, trừ khi sức mạnh vượt qua Chuẩn Thánh hậu kỳ, nếu không căn bản không thể rung chuyển bảo kiếm.”
“Lợi hại như thế ư?”
Tiểu Tê Tử kinh ngạc nói: “Vậy cô cô có thể rút thanh bảo kiếm sao?”
Ánh mắt Ðát Kỷ khôi phục vẻ bình thường, Nàng nghe thấy nghi ngờ của Tiểu Tê Tử, lập tức đắc ý nói: “Vừa hay cô cô đều biết vài loại phép tắc, có mấy phần tự tin muốn phá vỡ.”
Lúc hai người nói chuyện, miệng Tiểu Tê Tử đột nhiên há lớn, lộ ra vẻ đặc biệt há hốc mồm.
Thì ra nàng nhìn thấy phụ vương của mình, lại tự nguyện điên cuồng chạy lên lôi đài, muốn thử rút Tử Thanh bảo kiếm.
“Ba.”
Tiểu Tê Tử dùng tay nhỏ bé của mình, im lặng vỗ trán mình: “Phụ vương thật là quá không biết đủ, hậu cung nhiều phi tử như vậy, hắn lại còn muốn dùng mặt mũi đế vương đến chọn rể đều bị hắn làm mất hết.”
Sau khi Lý Nhị đợi Băng Thiên từ bỏ, vội vàng chạy lên lôi đài.
Hắn cầm lấy một chiếc quạt giấy, mặc dù nhìn tuổi đã không còn trẻ tuổi, chẳng qua bởi vì sống ở địa vị cao tạo thành khí chất đặc biệt, khiến hắn lộ ra vẻ chín chắn chững chạc, nho nhã cơ trí.
Lý Nhị nho nhã lễ độ khom lưng nói với Tử Hà: “Bái kiến Tử Hà tiên tử.”
Tử Hà cảm nhận được trên người Lý Nhị phát ra long khí huy hoàng, không khỏi lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc với số mệnh người khổng lồ.
Nàng tò mò hỏi: “Ngươi cũng muốn thử Tử Thanh bảo kiếm một chút sao?”
Lý Nhị gật đầu nói: “Tiên tử phong tư trác ước, uyển nhược du long, tại hạ cũng sinh lòng ái mộ.”
Tử Hà đưa Tử Thanh bảo kiếm cho Lý Nhị, nói: “Vậy ngươi rút ra xem, ta cũng muốn biết số mệnh của Nhân Vương, có thể hay rút được thanh bảo kiếm không.”
Lý Nhị thấy đối phương nói toạc ra thân phận của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một chút xấu hổ.
May mà da mặt như hắn dày, vì vậy cũng không biểu hiện ra lúng túng trong lòng.
Hắn cài quạt xếp ở sau lưng, sau đó dùng sức rút bảo kiếm.
Lý Nhị là Nhân Vương, mặc dù số mệnh kém Viễn Cổ Nhân Hoàng, tuy nhiên kinh khủng tuyệt luân, có thể uy áp chư thiên.
Tiểu Tê Tử chú ý tới, dưới sự dùng sức lôi kéo của phụ vương, một tầng đạo ấn thần văn bao phủ trên bảo kiếm, lao nhao giải tán.
Chỉ có điều, mặc dù chuôi đao giật một chút, nhưng vẫn không rút được bảo kiếm.
“Kỳ quái.”
Tiểu Tê Tử nghi ngờ nói: “Đạo văn trên bảo kiếm rõ ràng đã biến mất, nhưng vì sao phụ vương vẫn không rút được bảo kiếm?”
Vẻ mặt Ðát Kỷ có chút kỳ quái: “Bởi vì, đây là một bảo kiếm vận dụng thuật cơ quan, bảo kiếm bị mắc kẹt trong vỏ kiếm, muốn rút bảo kiếm, còn phải ấn chốt mở trên chuôi kiếm mới được. mặc dù Phụ vương của ngươi thanh trừ đạo ấn thần văn, nhưng hắn chưa ấn chốt mở.”
Tiểu Tê Tử: “...”
Nàng mặc niệm ba giây đồng hồ cho phụ vương.
Đây là chưa ăn được đã thiệt thòi!
Lý Nhị sử dụng hết sức bình sinh nhưng vẫn không rút được bảo kiếm. Hắn lập tức hậm hực.
Tại sao ta không rút được thanh bảo kiếm này?
Không phải nói Nhân Vương có thể kiềm chế tất cả tiên pháp đạo thuật sao? Đây là tin đồn của người nào?
Đi ra ngoài xem trẫm phun chết ngươi không!
Thử một lúc, Lý Nhị đỏ mặt, có phần xấu hổ trả lại thanh bảo kiếm cho Tử Hà.
“Xem ra, trẫm và tiên tử vô duyên.”
Tử Hà bình tĩnh nói: “Quả thật vô duyên.”
Chờ Lý Nhị xuống lôi đài, lại có mấy người trước sau đi tới rút kiếm. Đáng tiếc, không có một người nào thành công.
Điều này khiến Tử Hà cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thậm chí nàng nghi ngờ, trên thế giới này, có phải là không có người có thể rút được Tử Thanh bảo kiếm?
Ngay vào lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng đẹp trai đến mức siêu phàm thoát tục, giống như thiên ngoại phi tiên, ưu nhã thong dong bay từ một nóc nhà đàng xa.
Nam tử người mặc một bộ thủy bào, thắt một đai lưng màu tím, mái tóc búi cao bằng sợi dây màu xanh lá, cưỡi gió phi hành, vạt áo bồng bềnh lơ lửng, lộ ra vẻ phóng khoáng bất phàm không nói ra lời.
Tử Hà nhìn nam tử này còn đẹp hơn so với mình, hai mắt mở trừng có phần chần chờ.
Cái này, dường như, hình như, hẳn là, là một nữ tử ư? Một nữ tử, sao lại tới rút kiếm chọn rể vậy?
Chẳng lẽ là mị lực của ta quá lớn?
Hấp dẫn những kẻ yêu thích đặc biệt tới?
Điều này, nếu như nàng muốn rút kiếm, ta có nên đồng ý hay không? Theo lý thuyết không nên đồng ý, nhưng nàng thật sự rất đẹp trai!
Rất rối rắm!
Tử Hà rối rắm, chỉ là người xem dưới đài không rối rắm.
Bọn họ nhìn thấy một người nữ giả nam trang bay lên lôi đài, lập tức lao nhao kêu lên.
“Nơi này là nơi rút kiếm chọn rể, không phải là rút kiếm tìm vợ, ngươi mau xuống đi.”
“Đúng đấy, đây là chuyện của đại lão gia nhà chúng ta, ngươi là một nữ tới xem náo nhiệt gì chứ?”
“Bây giờ vốn dĩ nam nữ cực kỳ không bình đẳng, nữ tử các ngươi còn tự sinh tự tiêu, đây còn có thiên lý không, có vương pháp hay không?”
“Ta kháng nghị, nữ không thể tham gia.”
Lý Nhị cũng reo hò theo đám người: “Ta kháng nghị, cực kỳ kháng nghị.”
Đột nhiên, một thứ gì đập vào trên đầu Lý Nhị, gián đoạn kháng nghị của hắn. Người nào, lại dám hành thích trẫm?
Lý Nhị, cùng với thị vệ bên cạnh hắn vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy từng bóng dáng xinh xắn đứng ở trên nóc nhà, vẻ mặt tức giận nhìn Lý Nhị.
Tiểu Tê Tử! Lý Nhị lúng túng sờ đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận