Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 309 - Hỗn Độn Đạo Thai thụ, vũ khí tùy theo ý muốn

Cũng không biết qua bao lâu, dường như là lượng kiếp vô lượng, dường như chỉ trong nháy mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn phát hiện ra, mình vẫn đứng trong thư phòng như cũ, mà bức tự thiếp kia vẫn được treo trên vách tường.
Chỉ là lúc này, cho dù hắn nhìn chằm chằm vào tự thiếp như thế nào thì cũng không nhìn thấy thần vận như vừa rồi nữa.
Mà trong đầu hắn lại đột nhiên nhiều ra vô số công pháp.
“Thập Nhị Chuyển Huyền Nguyên Công, âm Dương Diễn Biến đại pháp, thần thông dịch chuyển Càn Khôn…”
Xem công pháp bên trong não hải, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên kích động đến vò đầu bứt tai, vui sướng kêu la không ngừng.
“Hahaha, về sau ta cũng có thể tu luyện công pháp rồi, về sau ta cũng có thể tu luyện công pháp rồi!”
Thập Nhị Chuyển Huyền Nguyên Công, tu luyện thần thông lực chi pháp tắc đại đạo, càng hoàn thiện hơn Cửu Chuyển Huyền Công của Vu tộc, chẳng những có thể tu luyện nguyên thần, hơn nữa công pháp có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên Đạo.
Âm Dương Diễn Biến đại pháp, có thể biến hóa vô lường, nghịch chuyển âm dương. Tu vi từ Đại La Kim Tiên trở xuống thi triển phương pháp này, chỉ có Thánh Nhân mới có thể khám phá chân tướng. Nếu như cao hơn Đại La Kim Tiên thi triển phương pháp này thì cho dù là Thánh Nhân cũng khó khám phá được thuật biến hóa.
Thần thông dịch chuyển Càn Khôn, một bước trong đó chính là chỉ xích thiên nhai.
Lục Nhĩ Mi Hầu phục hồi tinh thần lại trong sự hưng phấn, vội vàng dập đầu liên tục với Lý Nguyên: “Đa tạ sư phụ đã ban thưởng công pháp cho ta, đa tạ sư phụ ban thưởng công pháp, đệ tử vô cùng cảm kích, đệ tử vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên lạnh lùng nhắc nhở: “Nhớ kỹ, sau ngày hôm nay ngươi không thể gọi ta là sư phụ nữa, ta cũng không có đệ tử. Sau này ngươi ở bên ngoài, nếu ngươi mượn danh của ta lừa bịp thì ta sẽ biến người thành một con khỉ thật sự, để cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
Lục Nhĩ Mi Hầu hốt hoảng, vội vàng đáp ứng nói: “Đệ, ta nhớ kỹ rồi, sau này tuyệt đối không nói loạn tên lão gia bên ngoài.”
Lý Nguyên hài lòng gật đầu, hắn thật sự không muốn có vướng bận khi nhận đồ đệ.
Hắn phất tay nói với Lục Nhĩ Mi Hầu: “Ngươi hãy lui ra đi. Lúc rời đi, ở cạnh hàng rào có một cây rào tre, xem như là lễ vật ta tặng ngươi.”
Một cây rào tre làm lễ vật?
Trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu có hơi nghi ngờ nhưng hắn cũng không biểu hiện ra bên ngoài, mà cung kính dập đầu chín lần: “Đa tạ lão gia.”
Dập đầu xong, hắn lập tức khom người rời khỏi thư phòng.
Trên đường đi tới cửa chính, hắn nhớ đến lời của Lý Nguyên, mặc dù không biết rõ một cây rào tre có gì tốt nhưng hắn vẫn lấy một cây gậy từ hàng rào.
Lục Nhĩ Mi Hầu vung lên một cái, cảm thấy cây gậy này rất thuận tay, nên cầm rời khỏi trang viên.
Sau khi rời khỏi trang viên, Lục Nhĩ Mi Hầu không đi xa, hắn đi thẳng đến sâu trong Thiên Trì Sơn.
Tìm được một chỗ khô ráo, Lục Nhĩ Mi Hầu bắt đầu dùng cây côn trong tay đào trên mặt đất, hắn chuẩn bị xây một động phủ.
Đào tới đào lui, Lục Nhĩ Mi Hầu không nhịn được thầm nói: “Nếu cây gậy này có thể biến thành một cái xẻng thì tốt.”
Không ngờ hắn vừa nói xong, cây gậy trong tay thật sự biến thành một cái xẻng.
Lục Nhĩ Mi Hầu trợn mắt há hốc mồm.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Cây gậy sao lại biến thành xẻng rồi?”
Hắn đột nhiên nghĩ đến: “Lẽ nào bởi vì ta nói đến xẻng cho nên cây gậy này mới biến thành xẻng sao?”
Nghĩ đến đây, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng nói với cái xẻng trong tay: “Biến thành đao cho ta.”
Xẻng lập tức biến thành Đại Khảm Đao lấp lánh ánh bạc.
Lục Nhĩ Mi Hầu cầm đao chém vào thân cây bên cạnh, thân cây lớn cần một người trưởng thành mới ôm hết lại bị chặt làm đôi như đậu phụ.
Dường như thanh Khảm Đao này trong tay hắn cũng không phải là do cây gậy biến thành, cảm giác vốn dĩ nó chính là một thanh Khảm Đao.
Lục Nhĩ Mi Hầu hô lên với Khảm Đao: “Biến thành cây búa cho ta.”
Khảm Đao lập tức biến thành một cây búa lớn màu bạc.
Lục Nhĩ Mi Hầu hưng phấn khoa tay múa chân, vò đầu bứt tai, còn lăn lộn mấy vòng.
Hắn giống như mới chiếm được món đồ chơi mới, biến cây gậy trong tay thành Phương Thiên Họa Kích, rồi lại biến thành Lang Nha Bổng, Ngân Long kiếm, chơi rất vui.
Trải qua một phen thí nghiệm, Lục Nhĩ Mi Hầu phát hiện, gậy gỗ trong tay hắn có thể biến lớn hóa nhỏ, cũng có thể biến thành các loại vũ khí tùy theo ý muốn.
Khi hắn biến thanh gỗ thành một cái xô nước, hắn cũng nhìn thấy những ký tự lớn tạo thành năm chữ: “Hỗn Độn Đạo Phôi thụ.”
Từ khi Lục Nhĩ Mi Hầu hóa hình đến giờ, dựa vào thần thông thiên phú, nghe lén không ít bí mật, nhưng đến bây giờ hắn chưa từng nghe nói đến loại thần thụ này, nhưng chỉ dựa vào năng lực thần mộc này thể hiện ra, hắn đã biết, đây là một món chí bảo vô địch thiên hạ.
Điều này khiến cho Lục Nhĩ Mi Hầu vừa mừng vừa lo.
Mừng bởi vì món binh khí này có thể biến thành đủ các loại hình dạng theo ý muốn, hắn vô cùng yêu thích.
Lo sợ là vì một cây gậy gỗ từ hàng rào của lão gia cũng là một chí bảo. Mà hàng rào tre kia không biết có bao nhiêu gậy gỗ, lẽ nào đều là Hỗn Độn Đạo Phôi thụ hay sao?
Nghĩ đến đây, Lục Nhĩ Mi Hầu đã cảm thấy tê cả da đầu, muốn nứt ra.
Trước đây mặc dù hắn nghe lén của Lý Nguyên không ít chuyện, biết lý Nguyên lợi hại, nhưng không ngờ Lý Nguyên lại có thể lợi hại đến trình độ này.
Mình có thể được lão gia truyền công, thật sự là quá may mắn!
Sau một hồi cảm khái, Lục Nhĩ Mi Hầu khôi phục lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, bắt đầu tiếp tục làm động phủ.
Với cái xẻng này, Lục Nhĩ Mi Hầu rất nhanh đã đào ra một huyệt động một trăm thước.
Sau đó hắn kiếm một ít lá khô đặt vào hang động, một động phủ đơn giản đã được xây xong.
Ngồi bên trong động phủ.
Lục Nhĩ Mi Hầu hồi tưởng lại công pháp trong đầu, bắt đầu tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận