Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 348 - Tâm của Nguyên Thủy Thiên Tôn đều nguội lạnh rồi!

Chỉ mười cái, Lý công tử đúng là rộng lượng.
Hắn lập tức đi đến trước mặt Thái Ất chân nhân, bốp bốp… ném ra mười cái tát, lập tức đánh Thái Ất chân nhân đến đầu óc choáng váng, mắt nổi đom đóm.
Gương mặt hoàn toàn sưng như đầu heo.
Trước đó, vốn Thái Ất chân nhân rất gầy, nhưng bởi vì gương mặt sưng lên, trên đầu lại không có thay đổi, kết quả đầu của hắn trực tiếp biến thành mũi khoan hình tròn.
Trông hơi buồn cười.
Lý Nguyên nhìn thấy dáng vẻ của Thái Ất chân nhân, cảm thấy sau này có thể gọi hắn là ‘Thái Nhị chân nhân’ rồi.
Đánh xong, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức chắp tay nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, ta đã trừng phạt hắn rồi.”
Lý Nguyên gật đầu: “Các ngươi có thể đi rồi.”
Hắn cũng chuẩn bị nướng vịt rồi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vội vàng cảm ơn Lý Nguyên: “Cảm ơn Lý đạo hữu khoan hồng độ lượng.”
Hắn lại nhìn Thái Ất chân nhân và Na Tra, tức giận nói: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn Lý đạo hữu.”
“Cảm ơn Lý đạo hữu khoan hồng độ lượng.”
Thái Ất chân nhân và Na Tra không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền hành lễ với Lý Nguyên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn theo hai đệ tử rời khỏi trang viên.
Bay được một đoạn, Thái Ất chân nhân đang chuẩn bị đền tội với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Bốp.”
Chính ngay lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại vỗ lên mặt hắn một cái.
Mặt của Thái Ất chân nhân vốn đang sưng đỏ, không khỏi sưng thêm, hơn nữa hai bên đều sưng không giống nhau.
“Sư phụ tha mạng, đệ tử biết sai rồi.”
Thái Ất chân nhân vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Na Tra cũng bị dọa giật mình, cùng quỳ xuống theo.
Vẻ mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn tràn đầy tức giận nhìn Thái Ất chân nhân, nói: “Lý công tử mà ngươi cũng dám đắc tội, muốn chết thì ngươi tìm cái cây tự thắt cổ đi, đừng liên lụy đến sư môn.”
“Đệ tử biết sai rồi.”
Thái Ất chân nhân không dám giải thích, chỉ là nhận sai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy thái độ nhận sai của Thái Ất chân nhân còn được, lúc này sắc mặt mới tốt hơn đôi chút.
“Hy vọng ngươi có thể rút kinh nghiệm, nếu như sau này còn không có mắt nhìn như vậy, thì đừng nói với ta là đệ tử của ta nữa.”
Thái Ất chân nhân: “Đệ tử nhất định không dám nữa.”
Bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt lóe, lập tức biến mất, quay về Ngọc Hư cung.
Thái Ất chân nhân thấy sư phụ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phù, đúng là nguy hiểm, suýt chút nữa thì cho rằng bản thân lên bảng Phong Phần rồi.
Hắn vội vàng đứng lên, nhưng lại cảm giác đầu óc của mình nặng hơn bình thường gấp mấy lần.
Mấy cái tát của Nguyên Thủy Thiên Tôn đúng là tàn nhẫn.
Thái Ất chân nhân tranh thủ sử dụng pháp thuật, chuẩn bị chữa trị vết thương trên gò má mình.
Nhưng hắn sử dụng thuật cây héo hồi xuân, chỉ chữa được khóe miệng và mũi bị nứt, gò má vẫn sưng như mặt heo, không chút giảm bớt.
Thái Ất chân nhân ngây ra.
Có chuyện gì vậy? Tại sao không giảm sưng được? Hắn không chết tâm lại sử dụng mấy loại pháp thuật chữa thương, nhưng đều không có tác dụng.
Thái Ất chân nhân ngây ngốc.
Lẽ nào, sau này bản thân vĩnh viễn có dáng vẻ tròn vo này sao? Như vậy sao ta đi gặp người khác được. Nghĩ đến sau này bản thân chỉ có thể có dáng vẻ tròn vo, Thái Ất chân nhân hoàn toàn sụp đổ.
Na Tra nhìn thấy hình dáng mới của sư phụ, chỉ cảm thấy rất thích thú, không khỏi muốn cười, nhưng chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn…
Sau khi mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn rời đi, Lý Nguyên lập tức đi chuẩn bị nướng vịt.
Chỉ là, lúc này hắn mới phát hiện trong trang viên của mình không có vịt.
Lý Nguyên bất đắc dĩ, chỉ đành rời khỏi trang viên, chuẩn bị đến nhà Mã Viên Ngoại mua vịt.
Hắn dẫn theo Tiểu Hắc đi trên ruộng quê, đột nhiên phát hiện thật ra cảnh sắc bên ngoài không tồi.
“Xem ra, có thời gian cũng có thể ra ngoài đi dạo đôi chút.”
Lý Nguyên đi được nửa đường, bỗng nhiên nhìn thấy một nhóm nam tử nhà nông ăn mặc mộc mạc, làn da ngăm đen vui vẻ đi về phía hắn.
Nhóm nam tử nhà nông này vừa đi, vừa vây quanh một nam tử chất phác khôi ngô nghị luận.
“Mã nhị ca lợi hại, không ngờ có thể bắt được con rắn xanh thần dị.”
“Chỉ sợ con rắn xanh này sắp thành tinh, vậy mà lại xanh đến phát sáng.”
“Nếu như Mã nhị ca giao con linh xà này cho triều đình, chỉ sợ có thể được miễn một năm thuế.”
“Nói không chừng không chỉ một năm.”
“Nếu như hôm nào đó ta cũng có thể bắt được linh xà thần dị thì tốt biết mấy.”
“...”
Đám nam tử thô ráp nhìn thấy Lý Nguyên ôn văn như ngọc, đẹp đẽ, tiếng nghị luận không khỏi ngừng lại, dường như sợ ầm ĩ đến Lý Nguyên.
Hơn nữa, sắc mặt mọi người cũng trở nên có chút câu nệ.
Cách ăn mặc, khí chất của Lý Nguyên đều lộ ra luồng khí tức cao quý, có vẻ không hợp với những người nông dân này, khiến cho bọn họ hơi tự ti mặc cảm.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua con rắn xanh nhỏ trong túi rắn của nam tử khôi ngô, lập tức dừng bước.
Tiểu Hắc cũng dừng lại theo.
“Mấy vị tiểu ca, đợi đã.”
Đám nam tử nông dân nghe vậy, vội vàng dừng lại.
“Không biết Lý công tử gọi chúng ta có dặn dò gì?”
Một nam tử gầy gò câu nệ hỏi Lý Nguyên.
Nhóm người này đều là nông phu của Mã gia thôn, bởi vậy đều biết công tử ca Lý Nguyên.
Chỉ là vốn không quen thuộc.
Lý Nguyên nói với nam tử tên là Mã nhị ca: “Ngươi bán con rắn xanh trong lồng cho ta đi.”
Con rắn xanh này đã sinh ra linh thức, nên hắn không thể để nhóm nông phu này phá hủy tính mạng của rắn xanh được.
Mã nhị ca không sao cả nói: “Chỉ cần giá cả thích hợp, bán cho Lý công tử cũng được.
Chỉ có điều…”
Hắn chần chừ một chút: “Linh xà vô cùng lợi hại, người bắt rắn bọn ta đều thường xuyên bị linh xà công kích mà chết, Lý công tử mua lại linh xà, nếu bị linh xà cắn, vậy bọn ta sẽ rất áy náy.”
Lý Nguyên an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một con linh xà, vẫn chưa thể làm tổn thương ta.”
Nói xong, hắn lấy ra một viên dạ minh châu cỡ một quả trứng gà từ trong ống tay áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận