Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1267 - nữ đế cũng đi ăn trộm củi đốt lửa sao?!!! (2)

Tô Trường Ly thật sự không thể nghĩ thông được, nhưng nàng phát hiện, cữu cữu hờ này, thật sự khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác.
Tuyệt!
Đợi vận chuyển xong một vòng ‘Đại Hoang Bắc Minh Công’, Tô Trường Ly đột nhiên nghĩ ra.
Trong nền văn minh này, mặc dù công pháp có thể có thể cải thiện tốc độ tu luyện nhanh gấp trăm lần, nhưng hình như có một điểm yếu chí mạng.
Chính là bởi vì hấp thu quá nhiều linh khí của người khác, mà sinh ra tâm ma.
Mỗi khi chuẩn bị đột phá một cảnh giới, tâm ma sẽ tới ảnh hưởng tu sĩ.
Chỉ một chút bất cẩn, tu sĩ sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì linh khí nổ tung mà chết, nặng thì hoàn toàn mất trí, trở thành cái xác không hồn.
Có thể nói là nguy hiểm không thôi.
Dù là thiên tài tuyệt thế đã sáng tạo ra ma công này, cũng là sử dụng các loại thiên tài địa bảo để áp chế tâm ma, mà không thể diệt trừ tận gốc.
Trẫm học “Đại Hoang Bắc Minh Công”, sau này sẽ không bị tâm ma quấy nhiễu chứ?
Tô Trường Ly cảm thấy, có một số việc, thật sự không nên tùy tiện thử.
Sau khi chơi tất cả các trò chơi trên quảng trường, trời đã gần tối.
Hoàng Vĩ Kỳ cảm thấy có chút mệt mỏi, dừng trò chơi, chuẩn bị đưa muội muội đi dạo quanh viện tử, làm quen tình huống các viện tử một chút.
Bước vào một cửa phụ bên cạnh tòa thành, Hoàng Vĩ Kỳ phát hiện, đây là một vườn trái cây, trong vườn trái cây mọc đủ loại cây ăn quả khác nhau.
Những cái cây này, Hoàng Vĩ Kỳ biết được một ít, nhiều cây khác thì không biết.
Tất cả cây ăn quả đều tươi tốt xanh ngát, lá cây như ngọc bích, xanh tươi sạch sẽ như được mưa gột rửa.
“Thật nhiều trái cây!”
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn thấy trái cây đủ màu sắc, rực rỡ đủ loại, không khỏi cảm khái nói.
“Nếu bán trái cây này ra chợ, hẳn là có thể bán được không ít bạc.”
“Phải rồi.” Nàng nhớ ra gì đó: “Vốn dĩ cữu cữu giàu như vậy, không phải nhờ bán trái cây mà giàu lên đấy chứ?”
Phụt!
Tô Trường Ly thật sự nhịn không được, phun ra một ngụm nước có ga.
Nàng cảm thấy tỷ tỷ hờ cũng thật dám tưởng tượng.
Muốn xây dựng một trang viên lớn như vậy nhờ vào việc bán trái cây, người cho rằng trái cây này đều là Tiên quả tuyệt thế à?
“Ngươi đột nhiên phun nước làm gì?”
Hoàng Vĩ Kỳ khó hiểu nhìn muội muội: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
Tô Trường Ly vuốt cằm, giải thích: “Đương nhiên không đúng, những trái cây này không phát ra linh khí gì, rất bình thường, vì vậy bán không được bao nhiêu tiền.”
“Bình thường sao?”
Hoàng Vĩ Kỳ phản bác: “Sao ta thấy trái cây này, tất cả đều có vẻ ngoài tươi ngon mọng nước, rất quý báu vậy?”
Tô Trường Ly: “Không nên nhìn vẻ ngoài, phải nhìn linh khí bên trong nó, linh khí bên trong ít, vẻ ngoài dù có đẹp hơn đi nữa, cũng không có tác dụng gì.”
Hoàng Vĩ Kỳ chỗ hiểu chỗ không.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy hai loại trái cây quen thuộc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, nói: “Bây giờ đã là mùa thu, tại sao trên cây này còn mọc tỳ bà và mận?”
Tô Trường Ly liếc nhìn những cây ăn quả này, không cho là đúng mà giải thích: “Chỉ cần bố trí một ít linh trận đơn giản, khiến những cây ăn quả này kết trái quanh năm cũng không phải việc khó gì.”
Hoàng Vĩ Kỳ bừng tỉnh gật đầu.
“Ngươi hiểu biết thật nhiều.”
Nàng nhìn những quả mận đỏ tươi trước mắt, chảy nước miếng nói: “Mận này vừa đỏ vừa to, chắc ngon lắm đây.”
Bây giờ đã qua mấy canh giờ kể từ khi ăn đồ nướng, buổi chiều lại chơi lâu như vậy, nàng cảm thấy có chút đói bụng.
Tô Trường Ly nói: “Ngươi muốn ăn thì tự mình hái đi, nhưng mà, trái cây thế gian, mùi vị không ngon mấy.”
Hoàng Vĩ Kỳ do dự nói: “Không được, dù sao cũng phải nói với cữu cữu một tiếng mới được.”
Tô Trường Ly thản nhiên nói: “Không phải chỉ là mận thôi sao? Cũng không phải linh quả tiên đào gì, có gì mà nói.”
Hoàng Vĩ Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy muội muội nói đúng.
Vì vậy, nàng lập tức đưa tay hái xuống hai quả mận.
Cây mận không cao, mận mọc ra cũng rất nhiều, gần như rủ xuống đất, vậy nên rất dễ hái.
Hoàng Vĩ Kỳ đưa một quả mận trong đó cho muội muội.
“Quả này cho ngươi.”
Tô Trường Ly cũng không nhận, nàng cao ngạo nói: “Trẫm chỉ ăn linh quả tiên căn, trái cây thế gian này nhiều tạp chất lắm, ăn như nhai sáp vậy.”
Rôm rốp!
Hoàng Vĩ Kỳ cắn một miếng mận, lập tức mở to hai mắt.
“Ngươi gọi cái này là sáp à? Vậy sáp kia cũng ngon quá rồi?”
Trước kia Hoàng Vĩ Kỳ đã ăn không ít mận, nhưng nàng chưa hề ngờ tới, mận lại có thể ngon đến vậy.
Mùi vị ngọt ngào ngon miệng, căng đầy mọng nước, không hề có một chút vị chua nào.
Hưởng thụ cực hạn, nở rộ trên đầu lưỡi, khiến lỗ chân lông toàn thân nàng giãn ra.
“Đây là mận sao? Sao lại ngon như vậy?”
Hoàng Vĩ Kỳ cắn một miếng, nhìn quả mận đã bị mình cắn một miếng, không khỏi lớn tiếng thán phục.
Sau đó, nàng lại vội vã cắn một miếng mận, ăn từng miếng lớn.
Tô Trường Ly thấy dáng vẻ khen không dứt miệng của tỷ tỷ hờ, không khỏi liếc mắt khinh thường: “Không phải chỉ là mận thôi sao? Có khoa trương như vậy không?”
Hoàng Vĩ Kỳ vừa ăn mận vừa nói: “Không hề khoa trương chút nào, đây là quả mận ngon nhất ta được ăn từ khi sinh ra tới nay, không phải, là trái cây ăn ngon nhất từ khi sinh ra tới nay. Không tin ngươi nếm thử sẽ biết.”
Tô Trường Ly vốn không muốn ăn, nhưng nàng thấy vẻ mặt khoa trương của Hoàng Vĩ Kỳ, vẫn bị khơi dây lòng hiếu kỳ, không nhịn được lấy quả mận trong tay tỷ tỷ hờ, nếm một miếng.
Một miếng nàng, nàng trực tiếp ngơ ngác.
Chỉ cảm thấy một luồng điện, nở rộ từ đầu lưỡi, sau đó xuyên qua từng tế bào trong cơ thể, nổi lên vô số da gà.
Hóa ra Hoàng Vĩ Kỳ không khoa trương, mận này thực sự rất ngon.
Còn ngon hơn tất cả tiên quả nàng ăn trong hoàng cung trước kia gấp trăm lần.
Tô Trường Ly không thể hiểu được, không phải chỉ là một quả mận thôi sao?
Sao lại có thể ngon như vậy?
“Thế nào, ta không khoa trương chứ? Mận này quả thật siêu ngon!”
Hoàng Vĩ Kỳ đắc ý hỏi muội muội.
Tô Trường Ly không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận