Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 729 - Nữ Bạt – Cương thi chi chủ.

Thập Bát Già Lam thấy Tôn Ngộ Không hung hãn, không dám nhiều lời, đều bay về phía Linh sơn.
Như Lai thấy Tôn Ngộ Không không chút nể mặt Thập Bát Già Lam, lông mày trên mặt lập tức nhíu sâu.
Hắn nhìn về phía Quan âm bên cạnh, nói: “Ngươi đích thân đi một chuyến, đeo Kim Cô này cho con khỉ đó, nhất định phải ràng buộc dã tính của hắn một chút, hắn mới có thể an tâm hộ tống Kim Thiền Tử. Đồng thời cũng cho Thiên Bồng, Quyển Liêm Thần đeo luôn đi, tránh lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như con khỉ này.”
Lúc trước Như Lai cho Quan âm ba vòng, theo thứ tự là Kim Cô, Cấm Cố, Khẩn Cô.
Dùng để ràng buộc người hộ kinh.
Vốn Quan âm chuẩn bị đưa Khẩn Cô cho Tôn Ngộ Không, còn Cấm Cố, Kim Cô tốt hơn thì nàng tự thu nạp.
Nhưng nếu Như Lai đã đích thân mở miệng, tất nhiên Quan âm sẽ không thể tham lam, trong lòng nàng không khỏi hiện lên một tia buồn bực thật sâu.
“Ting ting ting.”
Một tiếng chuông gió vang lên, một nữ tử có dáng người cao gầy, tóc dài xõa vai, vén rèm cửa đi vào khách điếm.
Nữ tử dung mạo xinh đẹp, ánh mắt thâm sâu như vực tối, lạnh băng như sương. Làn da trắng nõn như giấy, không có một tia huyết sắc.
Cả người nàng tản ra khí tức nóng rực, sau khi đi vào khách điếm thì nhiệt độ của khách điếm dường như đều cao lên mấy độ.
Ánh mắt lạnh băng kết hợp với khí tức cực nóng khiến cho nữ tử tản ra một loại khí chất đặc thù nói không nên lời.
Nàng đi tới khách điếm, nhìn thấy phía sau quầy có một nam tử không rời mắt với một khối ngọc thạch, cũng không chào hỏi nàng.
Khiến nàng không khỏi nhíu mày…
Nhưng dung mạo của nam tử lại làm cho ánh mắt lạnh băng của nữ tử cũng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là chút kinh ngạc này biến mất không thấy tung tích rất nhanh.
Nàng đợi một lúc, thấy nam tử dường như không nhìn thấy nàng, không khỏi lấy tay gõ quầy.
“Ở trọ.”
Âm thanh giống như băng giá, hai chữ đơn giản nhưng lại muốn làm đông cứng người. Lý Nguyên không thèm ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay chỉ vào bảng giá trên quầy.
“Bốp.”
Nàng vỗ vàng lên trên quầy.
“Đủ rồi phải không?”
Không có cò kè mặc cả.
Lúc này Lý Nguyên mới nhìn nữ tử một cái, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa, nhắc nhở một câu.
“Lên lầu rẽ trái gian thứ hai.”
Nữ tử: “Cho ta một căn phòng tốt nhất để xem hình ảnh trên bầu trời.”
Lý Nguyên: “Phòng nào cũng là tốt nhất.”
Khách điếm này của hắn chính là vị trí quan sát tốt nhất.
Nữ tử cầm chìa khóa, lặng lẽ đi lên cầu thang.
“Keng keng keng!”
Đúng lúc này, một bóng dáng nho nhỏ vọt vào khách điếm.
“Cha, ta trở về rồi.”
Chính là Tiểu Tê Tử.
Nữ tử vốn đang lên lầu nghe thấy tiếng động, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tê Tử.
Chỉ thấy ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên sáng ngời mấy phần.
Cứ giống như nhìn thấy kho báu khan hiếm vậy.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy nữ tử, không khỏi lộ ra vẻ giật mình: “Ya, cuối cùng cũng có một vị khách, hiếm có, hiếm có, đáng tiếc mẫu thân không còn, khách nhân nàng chờ đợi mười mấy năm.”
“Nhắc nhở một chút.”
Nữ tử nhìn Lý Nguyên, đột nhiên mở miệng nói: “Gần đây thành Trường An không yên bình, gần đây tốt nhất ngươi đừng để nàng đi ra ngoài, nếu không, bị người có tâm nhìn thấy linh căn của nàng, chỉ sợ nàng lành ít dữ nhiều.”
Bởi vì liên quan đến hình chiếu 3D trên bầu trời, gần đây trong thành Trường An có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ xem náo nhiệt.
Nữ tử này cũng là một trong số đó.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua nữ tử, nói: “Đa tạ nhắc nhở, chỉ là trên đời này không ai có thể làm tổn thương nàng.”
Nữ tử không nói thêm gì, chỉ là khóe miệng lộ ra tia trào phúng như có như không, rồi biến mất ở cầu thang.
Dường như lại cười nhạo Lý Nguyên không tự biết mình.
“Cha, tỷ tỷ xinh đẹp này là ai? Sao ta lại cảm nhận được có một ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt ở trên người nàng? Cứ giống như mặt trời vậy.”
Tiểu Tê Tử thấy nữ tử biến mất, tò mò hỏi cha.
Lý Nguyên: “Thẩm mỹ của ngươi cần phải nâng cao!”
Tiểu Tê Tử nghi hoặc chớp mắt: “Lẽ nào tỷ tỷ không xinh đẹp sao?”
Lý Nguyên cười cười, không trả lời vấn đề dung mạo, dù sao thì cũng hơi bất lịch sự. Hắn giải thích: “Nàng là Nữ Bạt, con gái của Hoàng Đế.”
Tiểu Ký Tử nghi hoặc chớp mắt: “Tại sao ta không biết phụ vương có con gái như vậy chứ?”
Lý Nguyên: “... Chậc, là Hiên Viên Hoàng Đế.”
“À.”
Tiểu Tê Tử giật mình gật đầu.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một tàn ảnh từ trên lầu bay xuống.
Đó là Nữ Bạt.
Nữ Bạt không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Nguyên, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ và nghi hoặc.
Lý Nguyên thì nhìn điện thoại trong tay, nghĩ có nên thêm chức năng video của Tây Du ở trong nhóm thảo luận Tây Du hay không?
Như vậy, nhóm thảo luận Tây Du mới danh xứng với thực!
Nghĩ đến hắn làm ngay.
Còn về Nữ Bạt, hắn coi như không phát hiện.
Nữ Bạt thấy Lý Nguyên không thèm nhìn nàng, coi nàng là không khí, không khỏi mở miệng hỏi: “Sao ngươi biết tên của ta?”
Không đợi Lý Nguyên mở miệng, Tiểu Tê Tử đã mở miệng trả lời: “Bởi vì chuyện gì cha ta cũng có thể suy đoán, đoán ra thân phận của ngươi đương nhiên dễ dàng.”
Cái gì cũng có thể suy đoán?
Trên mặt Nữ Bạc lộ ra nụ cười giễu, trên thế giới này, dù là Thánh Nhân cũng không dám nói cái gì bản thân cũng có thể suy đoán, huống hồ là một phàm phu tục tử.
Nàng nhìn Lý Nguyên, lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi có thể suy đoán giờ phút này ba người Tướng Thần, Doanh Câu, Hậu Khanh ở nơi nào không?”
Lý Nguyên lục lọi điện thoại đôi chút, lập tức thêm video trực tiếp của Đường Tăng vào trong nhóm thảo luận Tây Du.
Hắn nghe thấy nghi vấn của Nữ Bạt, thuận miệng nói: “Giờ phút này Tướng Thần và Doanh Câu đang ở trong thành Trường An. Lúc này Hậu Khanh ở trong Hoàng Lăng ngoài thành.”
Biểu cảm của Nữ Bạt ngây ra.
Hiển nhiên nàng không thể tin Lý Nguyên lại thật sự có thể trả lời.
Thật hay giả vậy?
Hắn thuận miệng nói lung tung đúng không?
Trong lòng Nữ Bạt hiện lên một tia hoài nghi.
“Tướng thần, Doanh Câu, Hậu Khanh đều là ai vậy?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận