Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 820 - Rút kiếm chọn rể!

Hắn cảm thấy không thú vị.
Nữ Bạt trời sinh không thích náo nhiệt, lắc đầu nói: “Ta không đi, ta còn mở cửa hàng.”
Ðát Kỷ vuốt đầu Tiểu Tê Tử, nói: “Vậy hai người chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Tiểu Tê Tử gật đầu nói.
Ðát Kỷ lôi kéo tay Tiểu Tê Tử, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì, trong lòng vừa động, chỉ thấy y phục của nàng biến thành nam trang, mái tóc đen nhánh biến thành một búi tóc, một bộ dáng công tử, dáng vẻ hiên ngang tư thế oai hùng.
Chỉ có điều, nàng lớn lên quá thanh tú hoa lệ, mặc dù một bộ trang phục nam tử, chẳng qua nhìn vẫn vài phần giống nữ sinh.
Ngoài lừa gạt những người mù mắt, cũng chỉ lừa gạt được trẻ ba tuổi.
Sau khi thay đổi một chút hình tượng, lúc này Ðát Kỷ mới thật sự vui mừng lôi kéo Tiểu Tê Tử đi ra khỏi khách điếm.
“Sao trang phục cô cô thành dáng vẻ nam tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi rút kiếm chọn rể hay sao?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi cô cô.
Ðát Kỷ vui mừng gật đầu nói: “Ta đi xem rốt cuộc bảo kiếm của nàng có chỗ nào kỳ lạ.”
Tiểu Tê Tử lo lắng nói: “Vậy lỡ đâu ngươi rút được thanh bảo kiếm rút ra thì làm sao bây giờ? Cô cô muốn kết hôn với đối phương sao?”
“Ha hả!”
Ðát Kỷ nghe vậy, lập tức che miệng cười to một lúc.
“Ta lại không để bụng cưới nàng, chỉ sợ nàng không đồng ý.”
Trong lúc Hai người nói chuyện, rốt cuộc đi tới cửa phía Tây.
Chỉ thấy trên một mảnh đất trống ở cửa phía Tây, đã vây quanh một vòng lớn toàn người, ừ, còn có yêu quái.
Hôm nay, trong thành Trường An đã có không ít yêu quái sinh sống, mặc dù diện mạo những thứ yêu quái đặc biệt, chẳng qua coi như tuân theo luật pháp, vì vậy mọi người đã thấy nhưng không thể trách.
Trong đó, Nhị tướng Băng Ba cùng mấy Yêu Vương của bảy mươi hai động cũng đứng trong đám người, đang đi cà nhắc, không chớp mắt nhìn một nữ tử ở giữa đất trống.
Hơn nữa, Tiểu Tê Tử lại còn nhìn thấy phụ vương của mình!
Ngất, chẳng lẽ là phụ vương cũng muốn đến chọn rể hay sao? Tiểu Tê Tử lắc đầu bất đắc dĩ.
Lý Nhị mặc một bộ thường phục, hắn đứng chung một chỗ với Trình Giảo Kim, xung quanh còn vây quanh mấy thị vệ mặc thường phục giống như trước.
Giờ phút này, chỉ thấy hắn đang nhìn mỹ nữ tuyệt sắc chằm chằm không chớp mắt trong sân ánh mắt nhìn đến sắp ngây dại .
Mỹ nữ tuyệt sắc chính là Tử Hà.
Sau khi tách khỏi Khuê Ngưu, Tử Hà lại du đãng chẳng có mục đích trong một thời gian ngắn ở Hồng Hoang , thời gian đó gặp phải không ít yêu quái, nhưng không có một người nào có thể rút Tử Thanh bảo kiếm khỏi tay nàng.
Cũng có yêu quái cố gắng ỷ vào tu vi, muốn gây bất lợi với nàng, chẳng qua, cũng bị Tử Hà giải quyết dễ dàng.
Sau khi giải quyết một con quái vật ý đồ làm hại nàng, Tử Hà bất ngờ phát hiện điện thoại của đối phương.
Sau khi trải qua một lượt hỏi thăm (cưỡng ép), rốt cuộc nàng hiểu rõ cách dùng điện thoại di động.
Chỉ cảm thấy chức năng điện thoại di động rất lớn, vô cùng thú vị, hơn nữa nàng phát hiện, còn có thể tìm được lang quân như ý của nàng thông qua điện thoại di động đ, như vậy nàng không cần đích thân mò mẫm không có mục đích.
Chỉ tiếc, sau khi điện thoại di động khóa lại, chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng. Vì vậy Tử Hà không thể sử dụng điện thoại của yêu quái.
Cho nên Tử Hà không thể làm gì khác hơn là đi tới Trường An, dùng những thứ tiền của yêu quái, mua một chiếc điện thoại di động.
Ðát Kỷ nhìn thấy đám đông phía trước quá nhiều người, nàng không muốn nhét chung một chỗ với những người này, cho nên dẫn Tiểu Tê Tử bay lên trên nóc nhà ở đường phố bên cạnh.
Hai người ngồi ở trên nóc nhà xem náo nhiệt.
Chỉ thấy trên đất trống giữa đám người, có một Tuyết Cáp Tinh đang ra sức rút một thanh bảo kiếm.
Gân xanh trên mặt Tuyết Cáp Tinh nổi lên, chi chít phiền chuyển sang đỏ bừng nhưng vẫn không rút được Tử Thanh bảo kiếm.
Một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tím Bên cạnh, phía ngoài phủ một lớp lụa mỏng màu trắng, đang ôm hai tay, thản nhiên tự đắc nhìn Tuyết Cáp Tinh rút bảo kiếm.
“Dáng vẻ thật sự không tệ.” Ðát Kỷ nói với Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử gật đầu: “Chỉ kém cô cô một chút.”
“Hắc hắc!”
Ðát Kỷ thấy cháu gái thổi phồng bản thân, chỉ cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
“Mau xuống đây thôi, cũng thử lâu như vậy rồi, nếu có thể rút đã sớm rút được.” “Đúng vậy, bọn ta vẫn chờ thử một lần đấy.”
“Bản thân thức thời một chút, từ bỏ đi, cũng không phải một mình ngươi không rút được.”
Một lát sau, thấy Tuyết Cáp Tinh vẫn không rút được Tử Thanh bảo kiếm, lập tức có người bắt đầu ồn ào với Tuyết Cáp Tinh.
Mặc dù Tuyết Cáp Tinh không cam lòng nhưng không có cách nào, chỉ đành đem trả Tử Thanh bảo kiếm cho Tử Hà, cả người ảo não đi xuống lôi đài.
Tuyết Cáp Tinh vừa rời đi, thấy âm thanh của một người cao lớn, nhanh chóng bay lên lôi đài.
Dĩ nhiên là Băng Thiên.
“Tử Hà tiên tử, ta đây tên Băng Thiên, ta cũng muốn thử một lần xem có thể rút ra bảo kiếm tiên tử ra được hay không.”
Băng Thiên khách khách khí khí đích đối Tử Hà ôm quyền nói.
Tử Hà không thèm để ý nói: “Cũng có thể thử.”
Vừa nói, nàng đưa bảo kiếm trong tay cho Băng Thiên.
“Băng tướng quân cố gắng lên!”
“Băng tướng quân tranh thủ rút thanh bảo kiếm, ôm mỹ nhân về.”
Những người bạn như Ba Địa, Lục Thiên Sơn lập tức lao nhao cổ vũ trợ uy cho Băng Thiên. Băng Thiên tự tin phất tay với mọi người.
Sau đó, hắn khởi động gân cốt một chút, bắt đầu rút Tử Thanh bảo kiếm…
“Hắc!”
Băng Thiên vận động sức mạnh của chân, công pháp trong cơ thể chuyển động điên cuồng, chỉ thấy cánh tay hắn, đột nhiên thay đổi thô to gấp mấy lần, từng cuộn cơ bắp, điêu khắc rõ ràng giống như củ ấu.
Nhưng hắn đã dùng hết sức rút kiếm ra một lúc, hay là không rút được Tử Thanh bảo kiếm.
Hắn không cam lòng dùng cả tay chân, nhưng vỏ kiếm vẫn không nhúc nhích.
Đám người vây xem thấy thế, lao nhao lắc đầu.
“Xem ra thằng ngốc lớn cũng không được.”
“Hắc, hắn không được, không phải là chúng ta có cơ hội sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận