Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1369 - Người xuyên việt này cũng thật thất bại!

Nghĩ tới đây, Lâm Mặc lập tức đứng lên, ôm quyền cáo từ Lý Nguyên: “Ta nghỉ ngơi đủ rồi, không quấy rầy Lý huynh nữa, xin cáo từ.”
“Không tiễn.”
Lý Nguyên cũng không đứng dậy.
Lâm Mặc: “Sau này gặp lại.”
“Phụ thân, có khách hả?”
Lâm Mặc chuẩn bị xoay người rời đi thì một âm thanh non nớt truyền vào tay.
Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một tiểu cô nương tầm sáu bảy tuổi, không biết đã đi vào viện từ khi nào.
Tiểu cô nương này vô cùng xinh đẹp trông như búp bê vậy.
Tuy tuổi nàng không lớn lắm nhưng khí độ và vẻ bề ngoài non nớt, tạo thành sự tương phản cực lớn.
“Con gái của Lý huynh lớn như vậy sao?”
Lâm Mặc rất kinh ngạc.
Dù sao thì Lý Nguyên trông cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Mà có một cô con gái năm sáu tuổi.
Há chẳng phải khi Lý Nguyên mười ba mười bốn tuổi đã làm cha rồi sao?
Thật khoa trương.
Lý Nguyên giới thiệu: “Con gái ta, Lý Minh Đạt.”
Lâm Mặc gật đầu: “Cáo từ.”
Hắn rời khỏi viện, chuẩn bị đi đến thành trấn.
TRước đã hắn đã hỏi kĩ Lý Nguyên về hướng đi đến huyện thành.
“Yaaaaaaa!”
“Lý Minh Đạt, Lý Minh Đạt, không phải lúc trước Lý Nguyên có nói đương kim hoàng đế Đại Đường tên là Lý Minh Đạt sao? Chẳng lẽ cô bé lúc nãy là đương kim Hoàng đế à?”
Nhưng hắn ngay lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Chắc chắn không thể, một tiểu cô nương sao có thể là Hoàng đế được? Hơn nữa, hoàng đế phải ở trong cung chứ sao lại ở nông thôn được?”
“Cho nên tiểu cô nương kia, chắc chắn không phải là hoàng đế Đại Đường.”
“Vậy mà lại lấy tên con gái mình giống tên hoàng đế, Lý huynh ghê thật, cũng không sợ phạm húy.”
Lâm Mặc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi dọc theo núi đến Kỳ huyện.
“Người đó là ai thế? Nhưng mà tu vi hắn chỉ ở cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, sao ta không nhìn thấy được quá khứ vị lai của hắn?”
Tiểu Tê Tử kéo cánh tay phụ thân, nhìn bóng lưng của Lâm Mặc, hơi hoài nghi nhìn phụ thân hỏi.
Lý Nguyên: “Đó là người xuyên việt, vì trong cơ thể hắn có một mảnh vỡ của hệ thống nên ngươi không nhìn thấy được quá khứ tương lai của hắn.”
Sở dĩ Lâm Mặc có thể trông thấy các loại thông báo là vì trong cơ thể hắn có một mảnh vỡ của hệ thống.
Về phần hệ thống hoàn chỉnh, đã bị người của thế giới Phù Đảo phân chia rồi.
Lý do mọi người ở tinh cầu Thái Mông xuyên không đến thế giới Phù Đảo cũng là vì hệ thống.
Vì Lâm Mặc lấy được một mảnh của hệ thống nên mới sống ở thế giới Phù Đảo thuận buồm xuôi gió như vậy.
Tiểu Tê Tử nghe thấy Lâm Mặc là người xuyên việt cũng không gì quá bất ngờ, chỉ gật đầu.
“Người xuyên việt này cũng thật thất bại, tu vi cũng chỉ được có như thế.”
Tiểu Tê Tử cảm khái một câu.
Lâm Mặc: “…”
Lâm Mặc đã vào Kỳ huyện được ba ngày rồi.
Sau ba ngày tìm hiểu, hắn rốt cuộc cũng biết được vài chuyện cơ bản của thế giới này.
Hắn phát hiện, thủy tinh châu thật sự không đáng tiền.
Tấm gương cũng không tính là trân phẩm gì.
Chiếc bật lửa tuy hiếm nhưng không thể tạo ra tiếng vang.
Bởi vì, thế giới này, vốn dĩ là một thế giới tiên pháp.
Có Thiên đình, Địa phủ, Phật môn và vô số thế lực môn phái khác.
Nha dịch binh sĩ của Kỳ huyện đều tu luyện tiên pháp, hơn nữa tu vi của họ không hề thấp hơn Lâm Mặc.
Vì có rất nhiều có thể thi triển tiên pháp.
Luyện chế các loại pháp bảo có năng lực thần kì.
Nên đối với chiếc bật lửa của Lâm Mặc mọi người không cảm thấy có gì hiếm lạ.
Dù sao thì hỏa diễm từ cái bật lửa đó cũng là lửa bình thường, không phải thần hỏa hay chân hỏa gì.
Lúc trước, Lý Mặc còn có ý định dùng thủy tinh châu trao đổi với trang viên của Lý Nguyên, bây giờ nhớ lại không khỏi cảm thấy xấu hổ.
May là chưa để lộ mục đích thật sự, bằng không mặt mũi liền ném đến nhà bà ngoại rồi.
Lâm Mặc phát hiện, thế giới này còn mênh mông rộng lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn có chấn động, có kích động cũng có hưng phấn.
Hắn nhìn thấy nguy hiểm bên trong đó nhưng cũng nhìn thấy cơ hội.
Hắn có lòng tin, chỉ cần chờ một thời gian nữa, hắn có thể phong sinh thủy khởi trong thế giới này nhờ vào ngón tay vàng của mình.
Thế giới này so với thế giới nhỏ bé như Phù Đảo, có thể thú vị hơn nhiều!
Thế nhưng càng biết nhiều chuyện thì Lâm Mặc càng không thể tin nổi, càng hoài nghi về Lý Nguyên và trang viên của Lý Nguyên.
Bây giờ hắn đại khái đã biết được những thứ có giá trị và hiếm có như Tiên Thiên linh căn, Tiên thiên chí bảo và Hỗn độn linh căn.
Đây là các tuyệt thế chí bảo mà ngay cả tiên nhân cũng khó có được.
Nếu những tin tức trước đó bàn tay vàng đưa ra không sai thì…cái trang viên kia của Lý Nguyên, e rằng là nơi quý nhất trong thế giới này.
Dù sao thông tin về các loại bảo vật bàn tay vàng đưa ra rất nhiều, hắn không nhớ hết được
Nhưng ngẫm lại thì bảo vật bên trong có rất nhiều!
Nhưng lúc vào trang viên hắn không có phát hiện Tiên Thiên linh căn hay Hỗn độn linh căn gì.
Với lại hắn có uống trà Ngộ Đạo.
Nhưng mà trà Ngộ Đạo trừ dễ uống ra thì cũng không thấy có gì đặc biệt.
Chuyện này là như thế nào?
Lâm Mặc cảm thấy, trên người Lý Nguyên hoặc là trong trang viên của Lý Nguyên chắc chắn có ẩn chứa bí mật gì đó!
Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Rốt cuộc hắn có biết trang viên có mình, quý giá thế nào không?
Lâm Mặc đi trên đường phố Kỳ huyện, vừa quan sát phong thể của thế giới này, vừa âm thầm phân tích Lý Nguyên.
Chỉ là hoàn toàn không phân tích được gì.
Bỗng nhiên hai mắt Lâm Mặc sáng lên.
Trước mắt hắn, không hề có dự báo liền xuất hiện một loạt thông báo.
“Phía trước mười mét bên phải của ký chủ, nhận dạng được một cây Hỗn độn linh căn.”
Sao lại là Hỗn độn linh căn?
Không phải nói Hỗn độn linh căn rất quý hiếm sao?
Sao ta lại luôn nhìn thấy nó?
Là vận khí của ta tốt hay là Hỗn độn linh căn thật ra cũng không quý hiếm lắm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận